Có bản vẽ mà không có lão đại dẫn dắt thì cũng coi như vô dụng.
Sau khi Trâu Lịch chết, trong đội ngũ cũng chỉ còn lại một người có dị năng.
Lúc trước cũng có một người có dị năng, thế nhưng đã bị Trâu Lịch giết rồi.
Dị năng giả còn sót lại là dị năng hệ hỏa, so với dị năng của Lê Hi thì tựa như kém hơn rất nhiều.
Hơn nữa xét về khí chất, nhìn thế nào cũng thấy Lê Hi đáng tin hơn nhiều.
Những người này đều có đầu óc, đều biết suy nghĩ xem cái nào có lợi cái nào có hại.
Lập tức có người đứng ra, nói với Lê Hi: "Bọn tôi có thể đi theo cậu không?"
Có một thì sẽ có hai, tiếp đó, những người khác cũng đi tới, tuy rằng không nói gì, thế nhưng ý tứ cũng giống như nhau.
Tầm mắt Lê Hi dạo quanh bọn họ một vòng, sau đó thấp giọng cười.
Hắn cười như vậy, trong lòng mọi người liền có chút lưỡng lự.
Giống như có chút bí ẩn.
Quả nhiên, liền nghe Lê Hi nói: "Các cậu trông tôi rảnh lắm sao?"
Vân Phiếm Phiếm trong xe không biết đã tỉnh từ lúc nào.
Lê Hi vẫn luôn quay người về hướng xe cô đang ngủ.
Hắn nhìn thấy cô ngồi dậy qua cửa sổ xe, hơn nữa gương mặt nhỏ kia có dán lên cửa nhìn về phía hắn.
Lê Hi hướng cô làm một động tác.
Mọi người ở hai bên cũng không dám nhiều lời.
Thẳng tới khi hắn lên tiếng nói tiếp: "Tôi không có hứng thú làm lão đại, càng không có hứng thú đi bảo vệ các cậu. Cho dù tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494702/chuong-244.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.