Vân Phiếm Phiếm thành thân với Lục Trầm đã nửa năm, bỗng nhiên có một ngày liền nhớ tới cha mẹ nuôi lúc trước của hắn.
Nhân lúc rảnh rỗi, nàng liền nói với Lục Trầm: "Lục Trầm ca ca, ngày mai ta muốn tới nơi trước kia huynh từng sống."
Nàng nói rất uyển chuyển, Lục Trầm lại hiểu được ý của nàng.
Chỉ là không biết hắn nghĩ tới cái gì, biểu tình trong nháy mắt có chút ảm đạm.
Sợ bị nàng phát hiện, bên môi Lục Trầm lại nở một nụ cười, hỏi: "Rất muốn đi?"
Muốn thì cũng đúng là muốn thật, nhưng chủ yếu là sợ Lục Trầm nhớ nhà thôi.
Dù sao nơi đó cũng là nơi hắn sống lâu như vậy.
Nàng nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, chờ mong trong ánh mắt lại không giấu được.
Cố gắng cưỡng ép mình không nghĩ tới những chuyện đó, thế nhưng khi nhìn thấy bộ dáng chờ mong của nàng, tâm Lục Trầm cũng mềm hẳn xuống.
"Có thể thì có thể, bất quá muội phải đáp ứng với ta một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Gọi ta một tiếng tướng công."
Nói xong, hắn liền bày ra bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, phảng phất như chắn chắn nàng sẽ gọi vậy.
Nàng gọi Lục Trầm đã quen, bây giờ bảo nàng gọi như vậy, thật sự là không gọi thành tiếng được.
Cuối cùng nàng chơi xấu, nhanh chóng nhỏ giọng gọi một tiếng rồi thôi.
Lục Trầm chỉ nghe được có một chút, nhưng biết rõ là nàng đã gọi rồi, cũng không có làm khó nàng nữa, chỉ nói: "Ngày mai đưa muội đi."
...
Nơi Lục Trầm từng ở chỉ là một thôn nhỏ, muốn tới nơi dân cư ở thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494678/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.