Trừ Lục Hải ra thì hẳn là sẽ không còn ai có động cơ để làm như vậy.
Hai người kia cũng không định làm gì nàng, trước mắt thì nàng vẫn còn an toàn.
Vân Phiếm Phiếm gặm xong bánh nướng, rón ra rón rén đi tới trước cửa.
Gõ gõ cửa.
Lần này hai người bên ngoài cũng không mở cửa nữa.
Chỉ đứng cách một cánh cửa hỏi nàng: "Sao nữa?"
Vân Phiếm Phiếm nói: "Muốn uống nước."
Ăn bánh nướng xong, yết hầu cũng như muốn bốc khói tới nơi rồi.
Nàng liếm liếm cánh môi, chờ cửa được mở ra.
Thò vào chỉ có một cánh tay chi chít vết sẹo của thổ phỉ, trong tay hắn cần cái chén, miệng cái chén còn bị sứt một miếng.
Cũng may là nhìn nước vẫn khá sạch.
Uống nước xong, lại thấy thổ phỉ kia vẫn còn đang nhìn mình.
Vân Phiếm Phiếm cầm chén đưa tới, nói: "Muốn nữa."
Thổ phỉ sửng sốt trong chốc lát, cảm thấy có chút không thích hợp.
Bọn họ là thổ phỉ đó, cũng không phải trói nàng tới đây để cung phụng.
Vì thế liền hung tợn nói: "Hết rồi!"
Vân Phiếm Phiếm ấp úng nói: "Nhưng mà ta khát..."
Một lát sau, Vân Phiếm Phiếm bưng chén uống nước, vẻ mặt hưởng thụ.
Thổ phỉ buồn bực đứng ở một góc nhìn nàng, nghĩ thầm, chuyện gì đang xảy ra thế này.
Chờ Vân Phiếm Phiếm uống xong, nàng liền đưa chén cho thổ phỉ, còn không quên nói cảm ơn.
Thổ phỉ cũng không phải lần đầu tiên làm loại chuyện này, vì để có được tiền, hắn ta cũng làm không ít chuyện, đã bắt cóc không ít người, cả trai lẫn gái đều có,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494666/chuong-208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.