Lục Trầm nhìn chằm chằm cái ót của nàng, thấy nàng chậm chạp không chịu quay đầu qua nhìn mình.
Thanh âm hắn hơi thấp, hỏi nàng: "Muội giúp ta xoa thuốc xong cũng không giúp ta sửa lại y phục sao?"
Vân Phiếm Phiếm vốn dĩ chính là muốn giúp hắn sửa lại y phục, nhưng bởi vì tình huống phát sinh sau đó mà khiến nàng quên mất chuyện này. Lúc này Lục Trầm vừa nói, nàng mới nhanh chóng quay đầu lại nhìn.
Vừa định giúp hắn sửa lại thì liền thấy Lục Trầm ngẩng đầu lên.
Cần cổ thon dài lộ ra đường cong duyên dáng, nàng có thể theo cổ áo của hắn mà nhìn thấy xương quai xanh.
Chỉ nhìn thoáng qua một chút, cũng không kịp suy nghĩ gì thì cổ tay nàng đã bị người khác nắm lấy.
Khóe môi nóng lên, hai người cũng không động.
Vân Phiếm Phiếm nhắm chặt mắt lại, lông mi run đến lợi hại.
Lục Trầm hôn một cái tượng trưng lên môi nàng, lại thấy nàng khẩn trương cho nên chỉ lướt qua một cái rồi thôi.
Cánh môi nàng quả nhiên giống với trong tưởng tượng của hắn, vừa mềm vừa ngọt.
Cái bánh quế hoa ở trong túi tiền của nàng, cũng không thể so với nàng.
Trên môi bỗng nhiên không còn hơi ấm nữa, Vân Phiếm Phiếm lặng lẽ mở một mắt, liền thấy Lục Trầm đang nằm sấp xuống.
Thấy Vân Phiếm Phiếm nghi ngờ nhìn mình, Lục Trầm miễn cưỡng cười cười, bất đắc dĩ nói: "Không còn sức nữa, lưng đau quá."
Xong rồi, hắn đây là đang làm nũng với mình sao?
Vậy nàng nên làm thế nào đây?
Hôn một cái sao?
Vân Phiếm Phiếm liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494647/chuong-189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.