Nha hoàn đã cầm dược trở về.
Hộp đựng thuốc giống với hộp đựng phấn, chỉ lớn bằng nửa bàn tay của Vân Phiếm Phiếm, nhìn hoa văn tinh xảo trên mặt hộp thì hẳn dược cao này thuộc hàng thượng thừa.
Xem ra nha hoàn kia cũng không có qua loa cho xong.
Nàng mở nắp dược ra, cúi đầu ngửi ngửi, hương vị không quá gay mũi, còn mang theo một hương thơm nhàn nhạt.
Vân Phiếm Phiếm quết một ít dược, nhẹ nhàng xoa xoa lên mu bàn tay của Lục Trầm, mu bàn tay tuy rằng đã kết vảy, thế nhưng vẫn nhìn ra được là vết thương rất sâu, nàng sợ Lục Trầm đau nên vừa xoa còn vừa thổi.
Hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phớt qua, mang theo độ ấm nơi đầu ngón tay của nàng.
Dược cao bôi ở trên tay mang tới cảm giác mát lạnh.
Hắn nhìn Vân Phiếm Phiếm đang thổi thổi cho mình, môi đỏ hơi chu lên, nội tâm lập tức trở nên khô nóng.
Có lẽ là vì thời tiết quá nóng cho nên hắn nhìn thấy trên trán nàng cũng hiện lên một tầng mồ hôi, vừa muốn bảo nha hoàn lấy cây quạt tới, lại thấy nàng ta nhìn Vân Phiếm Phiếm xoa dược cho hắn, trong mắt mang theo vẻ khinh thường.
Tựa hồ như muốn nói hắn không xứng với loại dược cao tốt như vậy.
Lục Trầm nhìn tiểu cô nương, nàng còn không hề biết nha hoàn sau lưng đang có biểu cảm như thế nào, chỉ là một câu kia của nàng, đừng để bất cứ kẻ nào khi dễ hắn, vẫn quanh quẩn trong đầu hắn như cũ.
Bàn tay bị thương của Lục Trầm vẫn bất động,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494639/chuong-181.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.