Edit by Shmily
#Do not reup#
– ————————————-
Vân Phiếm Phiếm đi tới cửa, dán tai vào trêи cánh cửa.
Lúc trước cô còn tưởng mình nghe nhầm, hiện tại cẩn thận nghe kỹ thì vẫn là nghe thấy thanh âm của Phương Vũ Lộ.
Thanh âm rất xa, có chút mơ hồ, hình như là phát ra từ phòng cô ở lầu hai, hẳn là Phương Vũ Lộ đang đứng trước cửa gọi cô.
Đột nhiên xoay người lại đã thấy Tô Hạ đứng bên cạnh mình.
Vân Phiếm Phiếm che miệng hắn lại, không cho hắn nói chuyện.
Tô Hạ thấy thân thể cô căng cứng thành một đoàn, biểu tình có chút khẩn trương, muốn lên tiếng hỏi, thế nhưng cánh môi lại bị bàn tay cô bịt kín, không có cách nào nói chuyện.
Lòng bàn tay cô cực kì khô ráo, bên trêи còn có mùi hương nhàn nhạt, Tô Hạ bỗng nhiên vươn đầu lưỡi, ở giữa lòng bàn tay cô nhẹ nhàng đụng chạm vào một chút.
Vân Phiếm Phiếm cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, lập tức thu tay lại, sau đó nói với Tô Hạ: “Chuyện này không quan trọng, quan trọng là hình như mẹ em đang đứng trước cửa phòng em.”
Nhắc tới Phương Vũ Lộ, sắc mặt Tô Hạ cũng không quá tự nhiên.
Sau đó, hắn hơi hơi nghiêng mặt, khóe môi cong lên, khom lưng nhìn Vân Phiếm Phiếm nói: “Sao anh có cảm giác, chúng ta giống như đang lén lút hẹn hò?”
Ánh mắt hắn nhìn Vân Phiếm Phiếm bỗng nhiên thay đổi, giống như là một loại rượu mạnh được đào từ dưới đất lên, thời điểm mở nút liền có thể ngửi được mùi hương thuần hậu của rượu bay ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494590/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.