Edit by Shmily
#Do not reup#
– ———————————
Tô Viễn Phàm giận dữ: “Mày nói chuyện kiểu gì với cha mày thế hả? Trong mắt mày còn có người cha như tao không?”
Hắn cầm cái ly nước đẩy về phía trước, ly nước va chạm với cái đĩa sứ tạo thành tiếng vang thanh thúy.
Phương Vũ Lộ bị hoảng sợ, sợ ông sẽ giận chó đánh mèo mà đánh luôn cả con gái mình liền vội vội vàng vàng lôi kéo cánh tay ông khuyên nhủ: “Viễn Phàm, được rồi, ăn cơm trước đã, thân thể quan trọng hơn. Đừng để tức giận ảnh hưởng tới sức khỏe.”
Tô Viễn Phàm kéo tay của Phương Vũ Lộ xuống, rất hiển nhiên là bởi vì ban nãy Vân Phiếm Phiếm giúp Tô Hạ nói chuyện đã khiến ông vô cùng không vui cho nên đối với Phương Vũ Lộ cũng có thành kiến.
Phương Vũ Lộ xấu hổ, chỉ có thể ngồi ở chỗ đó, cũng không dám tiếp tục ăn cơm.
Tô Hạ lại không chút để ý mà gắp một miếng thịt chậm rãi nhai nuốt, ăn xong hắn mới nói: “Trong mắt có ông hay không, không phải ông vẫn luôn rõ ràng sao? Tựa như tôi cũng rất rõ trong mắt ông có tôi hay không vậy.”
Tô Viễn Phàm cái gì cũng không thèm nói, tức giận bỏ lên lầu.
Phương Vũ Lộ nhìn Vân Phiếm Phiếm, lại nhìn lên lầu, cuối cùng đứng dậy đi lên lầu.
Tô Hạ thấy Vân Phiếm Phiếm ngồi ở đó, cho rằng cô bị dọa sợ rồi, ôn nhu nói với cô: “Ăn cơm đi.”
Vân Phiếm Phiếm nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh không sao chứ?”
Tô Hạ cười khẽ, lại gắp đồ ăn, trêи mặt không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494584/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.