Edit by Shmily 
#Do not reup# 
– ——————————- 
Đầu óc Vân Phiếm Phiếm mơ mơ hồ hồ. 
Cô rõ ràng đang nằm ngủ ở trêи giường, tại sao lại nhìn thấy Tô Hạ thế này. 
Chẳng lẽ là đang mơ? 
Cô vươn tay, phát hiện không gian bên trong rất lớn, nhưng trước mặt cô tựa như có thứ gì đó trong suốt đang chặn cô lại, không có cách nào thoát ra ngoài. 
Nhìn xuyên qua chướng ngại trước mắt, cô còn thấy được gương mặt kia của Tô Hạ, trêи mặt rõ ràng còn mang theo nét kinh ngạc. 
Sau đó cô yếu ớt gọi hắn một tiếng: “Meo?” 
Ơ? 
Cô khẳng định là nằm mơ rồi. 
Tô Hạ nhìn con mèo vừa rơi xuống liền đưa lưng về phía mình, cũng không biết đang làm cái gì, hai tai đều rũ cả xuống, nhìn qua như quả cà héo. Đôi con ngươi trong suốt màu lam kia hiện lên trong mắt hắn. 
Tay hắn ấn lên màn hình một cái, bỗng nhiên xuất hiện một câu: Chúc mừng chủ nhân đạt được manh sủng. 
Vì thế những sủng vật khác đều biến mất, trêи màn hình chỉ còn lẻ loi mỗi một con mèo. 
Toàn thân tuyết trắng, cuộn tròn lại nhìn giống y như quả cầu đầy lông lá. 
Vân Phiếm Phiếm mất một lúc mới bình tĩnh lại được, phát hiện đây căn bản không phải mơ, bởi vì Tiểu Bạch Thái vẫn còn trong đầu cô. 
Vân Phiếm Phiếm: “Tiểu Bạch Thái, chuyện gì xảy ra vậy?” 
Tiểu Bạch Thái: “Hình như ký chủ tiến vào bên trong một phần mềm rồi, chờ một chút, ta đem tư liệu của phần mềm này truyền cho cô ngay!” 
Một lát sau, Vân Phiếm Phiếm đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494572/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.