Edit by Shmily
#Do not reup#
– —————————
Nhậm Ngọc tức khắc cảm thấy uể oải: “Tô ca, đây không phải là do em hết cách rồi sao? Lúc trước em đã dõng dạc tuyên bố là sẽ làm ra một phần mềm mới, em biết cái này đã có từ rất lâu rồi, nhưng mà ba em nói, hoặc là làm ra cho ông ấy xem, hoặc là chuyên tâm ngồi đọc sách học hành, em đương nhiên là chọn cái đầu tiên rồi. Anh giúp em thử cái phần mềm này đi.”
Nếu như không có vấn đề gì thì cậu ta có thể qua cửa được rồi.
Dù sao nó cũng không đưa ra thị trường, chẳng lo về việc vấn đề bản lậu.
Bên người cậu ta toàn mấy đứa bạn không đáng tin cậy, mặt trước thì dụ dỗ bảo cậu ta gửi phần mềm qua, mặt sau thì liền cầm phần mềm đó đưa cho người kia nhìn, hại công sức của cậu ta uổng phí hết cả.
Trái lo phải nghĩ, đáng tin cậy nhất vẫn là Tô Hạ.
Tô Hạ đút điện thoại vào túi, lấy mũ lưỡi trai bên cạnh đội lên.
Tóc mái lòa xòa trước trán bị mũ lưỡi trai ép xuống, hơi che khuất đôi mắt của hắn.
Hắn đứng lên, cằm khẽ nhếch, lộ ra một độ cong hoàn mỹ.
“Hôm nay tới đây thôi.”
Nói xong liền trực tiếp rời đi.
Nhậm Ngọc còn đang ngây người, chờ cậu ta phản ứng lại thì bóng dáng Tô Hạ đã biến mất tăm, cậu ta khóc không ra nước mắt nằm sấp trêи bàn, cũng không rõ là Tô Hạ rốt cuộc có giúp hay không nữa.
Thời tiết rất nóng, ánh mặt trời chiếu trêи mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494569/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.