Edit by Shmily 
#Do not reup# 
– ————————————– 
Nhanh như vậy đã vội tới lấy lòng hắn? 
Tô Hạ cũng không biết vì cái gì mà bỗng nhiên nổi giận, xách theo cái túi đồ đóng sầm cửa lại. 
Lúc đi tới bên cạnh thùng rác, hắn liền muốn ném mấy thứ này vào đó. 
Tay động hai cái, cuối cùng đồ vật vẫn còn ở trêи tay. 
Tô Hạ nhíu mày, đôi môi xinh đẹp cũng mím thành một đường thẳng tắp. 
Hắn rũ mắt nhìn đồ vật trong tay, ánh đèn trong phòng hắt lên lông mi của hắn, đôi môi đạm sắc cũng như đang phiếm chút ánh sáng, hắn "hừ" một tiếng, cuối cùng nâng tay tùy tiện ném ở trêи thảm. 
Tô Hạ một lần nữa ngồi xuống, cầm máy chơi game tiếp tục chơi. 
Mười phút sau, hắn duỗi tay, lấy một quả chuối từ bên trong cái túi, lột vỏ, há miệng cắn một miếng. 
Còn khá ngọt. 
Vân Phiếm Phiếm chạy về phòng của mình xong lại xoay trở về. 
Cô không có lên hành lang lầu ba nữa mà đứng ở chỗ cầu thang xa xa nhìn qua. 
Túi đồ ngoài cửa đã không còn, hẳn là Tô Hạ đã cầm vào rồi, tuy rằng mấy thứ trong đó cũng không phải mĩ vị gì, thế nhưng ít nhất buổi tối Tô Hạ sẽ không thấy đói bụng. Vân Phiếm Phiếm yên tâm, xoay người trở về phòng ngủ. 
Ngày hôm sau lúc ăn cơm, cô liền không nhìn thấy Tô Hạ nữa. 
Tô Viễn Phàm cũng không hỏi tình huống của hắn, giống như Tô Hạ cũng không phải con của ông mà chỉ là một người xa lạ. 
Sau khi cơm nước xong, Tô Viễn Phàm liền đi tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494567/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.