Edit by Shmily 
#Do not reup# 
– —————————— 
Nhưng mà còn chưa có đứng dậy, ghế dựa bên cạnh đã bị Tô Hạ kéo ra. 
Ghế dựa cọ lên sàn nhà phát ra tiếng vang chói tai, Tô Hạ ngồi xuống, rũ mắt nói: “Được rồi.” 
Hắn cầm lấy đôi đũa, an tĩnh mà ăn cơm. 
Vân Phiếm Phiếm quay đầu nhìn sườn mặt của hắn, trong đầu toàn bộ đều là cốt truyện về hắn. 
Tô Hạ, mười chín tuổi, sinh viên năm hai, là con trai của Tô Viễn Phàm, cha mẹ hắn bởi vì lợi ích của gia tộc mà đã kết hôn với nhau. Tuy rằng đã sinh ra hắn nhưng trong nhà vẫn luôn không được yên ổn, mẹ của Tô Hạ cảm thấy bản thân bà không nên lãng phí thời gian vào việc chăm sóc con cái, cho nên sau khi Tô Hạ được sinh ra, bà liền thuê bảo mẫu tới chăm sóc hắn, mà người mẹ ruột như bà lại rất ít khi ở nhà. 
Cha của Tô Hạ là Tô Viễn Phàm lại thường xuyên bận rộn công việc, sau khi tan tầm cũng hiếm khi về nhà. 
Tuy rằng hai người là vợ chồng, nhưng thân ai người nấy lo, không can thiệp vào chuyện sinh hoạt của đối phương, cho dù đối phương bên ngoài có tình nhân thì cũng sẽ không rảnh rỗi mà quản. 
Dưới tình huống như vậy, Tô Hạ liền trở thành một người dư thừa. 
Từ nhỏ tới lớn, có rất nhiều chuyện đều là một mình hắn phải làm, ăn cơm một mình, ở nhà một mình, cho dù là họp phụ huynh ở trường thì hắn cũng một mình ngồi ở phía sau, nhìn những bạn học có cha mẹ tới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494565/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.