Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————–
Vân Phiếm Phiếm chủ động bò lên giường trước, đắp chăn đàng hoàng.
Cố Lê nhìn cô ngoan ngoãn nằm ở đó, cả người nhìn qua giống như là điểm tâm ngọt được đóng gói cẩn thận, chỉ chờ hắn nhấm nháp.
Hầu kết hắn động hai cái, con ngươi đen nháy tựa như đêm đen thâm trầm, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Sau đó hắn hỏi: “Em không sợ anh làm gì em sao?”
Cô bỗng nhiên xoay người, chớp chớp mắt hỏi hắn: “Anh muốn làm cái gì?”
Hắn muốn làm rất nhiều thứ.
Nhưng mà, cũng chỉ là nghĩ ở trong lòng.
Đối phương vất vả lắm mới mở lòng với hắn, vất vả lắm hắn mới lừa cô tới tay.
Hắn không muốn đánh mất cô.
Vì thế Cố Lê liền tỏ vẻ vô tội, nói dối: “Anh sẽ không làm gì em.”
Trong khoảnh khắc đó, khóe miệng Vân Phiếm Phiếm lộ ra một nụ cười, cô vỗ vỗ chăn, ý bảo hắn mau lên nằm.
Cố Lê đi tới cửa, tắt đèn.
Toàn bộ căn phòng đều bị bóng tối bao phủ, hắn đối với căn phòng này rất quen thuộc, cho dù không có đèn cũng có thể thuần thục đi tới mép giường, huống chi, trong lòng cũng chẳng có đồ vật gì nhiều, căn bản sẽ không sợ bị vướng ngã.
Hắn ngồi ở mép giường, xốc chăn lên nằm xuống.
Trong chăn rất ấm áp, là nhiệt độ cơ thể của cô.
Cố Lê cũng lật người qua, đối mặt với Vân Phiếm Phiếm.
Khoảng cách hai người rất gần, hô hấp giao hòa trộn lẫn, Cố Lê an tâm nhắm mắt lại.
Một đêm này, thực ấm áp, cũng thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494546/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.