Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————
Hắn tựa như muốn nói gì đó, nhưng Vân Phiếm Phiếm chỉ nhìn thấy hai cánh môi hắn động động, nhưng lại không nghe được thanh âm.
Sau đó Cố Lê liền đi vòng qua người cô.
Vân Phiếm Phiếm đành phải tiếp tục đi theo hắn.
Cũng không biết là do cố ý hay vô tình, một bước của Cố Lê so với Vân Phiếm Phiếm mà lớn hơn rất nhiều, thế nhưng Vân Phiếm Phiếm vẫn cố chấp đuổi theo hắn, cho nên cũng không bị bỏ lại phía sau.
Mãi cho đến lúc lên tầng tám.
Hành lang trêи tầng đều im lặng, chỉ có ánh đèn vẩy lên người.
Cố Lê đi đến trước cửa phòng liền bỗng nhiên dừng bước.
Thời điểm hắn quay đầu nhìn Vân Phiếm Phiếm, liền tiến lên phía cô hai bước.
Sau đó, Vân Phiếm Phiếm trực tiếp bị hắn áp vào tường.
Biểu tình của hắn nhàn nhạt, bên trong lại chứa một dòng nước ấm đang kϊƈɦ động.
Lông mi Cố Lê rũ xuống, hỏi: “Tại sao lại đi theo tôi?”
Cả người Vân Phiếm Phiếm bị hắn bao bọc trong ngực, nho nhỏ thành một cục, cô nhìn Cố Lê, tay chân có chút luống cuống, nhưng vẫn đáp lại hắn: “Bởi vì cậu là Cố Lê, trước kia tôi cũng làm như vậy mà.”
Hô hấp của Cố Lê hơi dừng lại.
Những lời này thật sự không có chỗ nào đặc biệt, hắn thực sự là Cố Lê, cũng biết trước kia cô vẫn luôn làm như vậy.
Nhưng hắn lại cảm thấy trong cơ thể mình có một loại tình cảm không thể khống chế được đang len lỏi khắp tứ chi.
Hắn duỗi tay lấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-hac-hoa-om-mot-chut/494535/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.