Hôm sau.
Thẩm Liệu rời giường, điện thoại được sạc pin liên tiếp ở bên cạnh, đang mở chế độ video.
Bên kia không có ai, chỉ có tấm chăn đã xốc ra.
Thẩm Liệu trố mắt nhìn màn hình, tối hôm qua cũng không biết làm sao lại ngủ thiếp đi...
"Chào buổi sáng."
Thẩm Liệu nghe thấy tiếng nói thì chợt hoàn hồn.
Trong màn hình, Sơ Tranh ngồi ở bên giường, qua ống kính nhìn thẳng vào cậu.
"Chào buổi sáng." Thẩm Liệu nhịn không được cười, "Tối hôm qua anh ngủ thiếp mất, sao em không tắt video?"
"Muốn nhìn anh ngủ."
Thẩm Liệu: "..."
Thẩm Liệu trên tai thoáng phiếm hồng, "Anh... Đi ngủ không có thói quen nào kì quái chứ?"
"Không có."
Thẩm Liệu đi ngủ rất ngoan.
Sơ Tranh cảm thấy mình có thể nhìn cả một ngày.
Thêm chút thời gian là có thể ôm đi ngủ rồi, còn có thể sờ mái tóc mềm mềm kia, ừm, tâm tình tốt hơn rồi.
Thẩm Liệu hơi thở phào, "Anh đi rửa mặt đây."
"Ừ, một lát nữa em tới đón anh."
"... Ừ."
Thẩm Liệu cúp video, đi vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Sửa soạn xong đi xuống, dì Thẩm đang ở trong phòng bếp làm bữa sáng, thấy cậu đi xuống bèn hỏi cậu ngủ có ngon hay không.
Thẩm Liệu gật đầu, "Dì, để cháu giúp dì."
"Không cần không cần, con đi gọi Mục Mục đi." Dì Thẩm không cho Thẩm Liệu tiến vào phòng bếp, cho cậu một nhiệm vụ khác.
Nhưng mà Thẩm Liệu càng muốn ở lại phòng bếp hơn.
Hiện tại cậu không muốn gặp Tạ Mục chút nào.
-
Thẩm Liệu lên lầu, đưa tay định gõ cửa, còn không rơi xuống,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792713/chuong-2620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.