Thẩm Liệu: "Ngài... biết tôi sao?"
Vì sao ông lại biết hắn họ Thẩm?
Quản gia: "Tiểu thư chuyển tới bên này, tôi đã tìm hiểu tất cả những người ở gần một chút, có chỗ nào mạo phạm xin Thẩm thiếu gia thông cảm."
"Không cần gọi tôi như vậy, gọi tôi là Thẩm Liệu là được rồi." Thẩm Liệu cũng hiểu tật xấu này của mấy kẻ có tiền.
Quản gia gật đầu, nhưng vẫn mở miệng gọi Thẩm thiếu gia.
Thẩm Liệu cũng không nài ép, nói mấy câu với quản gia, nhưng người bên cạnh vẫn không mở miệng, cho nên tới trường học rồi hắn vẫn không biết tên cô.
Xe đã đi được một lúc, Thẩm Liệu cảm thấy kiến trúc bên ngoài không đúng lắm.
"Cái này hình như không phải đường tới trường?"
"Con đường này cách trường học gần hơn." Quản gia nói: "Trước kia Thẩm thiếu gia không phải đều đi đường này sao?"
"... Không phải."
Quản gia: "Vậy à? Chúng tôi vừa chuyển tới bên này nên không quen đường, lái xe cứ đi theo đường ngắn nhất thôi."
Thẩm Liệu không biết còn có một con đường như vậy.
Ở thành phố này nhiều năm như vậy, thật ra chỗ hắn đã đi qua cũng không nhiều nhặn gì.
Đường này quả là gần hơn, chưa gì Thẩm Liệu đã thấy trường học.
"Thẩm thiếu gia, đưa ngài đến đây thôi. Tiểu thư của chúng tôi còn phải đi làm chút thủ tục nhập học."
"Được... được." Xe dừng ở chỗ rất vắng vẻ, không có người nào, rất đúng ý Thẩm Liệu.
Hắn vội vàng xuống xe, lại quay về phía cửa xe hơi cúi đầu, "Rửa sạch hộp cơm tôi sẽ trả lại cho cô,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792697/chuong-2604.html