Chương trước
Chương sau
Edit: M00
Beta: Sa Nhi
================
Sơ Tranh nguyên vẹn quay lại, Tinh Tuyệt cũng không gặp vấn đề gì.
Bọn họ đã phát minh ra chức năng mới, có thể tắt chức năng chia sẻ ký ức, cảm hứng lấy từ nơi lưu trữ cội nguồn ý thức.
Chức năng này đã thông qua các cuộc kiểm tra, nhưng để có thể chính thức ra mắt, còn phải chờ bài kiểm tra cuối cùng.
Tinh Tuyệt làm ông chủ, đương nhiên muốn tự mình thử nghiệm.
Hắn lại cảm thấy dù hắn biến thành dạng gì, lần nào hắn cũng có thể thích Sơ Tranh như cũ, đó không phải là cơ hội tốt nhất để hắn chứng minh tình cảm của mình sao.
Sơ Tranh chỉ cảm thấy lúc hắn không có ký ức là lúc hắn ngoan ngoãn nhất, rất dễ lừa.
-
Sông Vong Xuyên.
Dòng sông đỏ ngòm lưu lững lờ trôi, hai bên bờ mọc vô số hoa Bỉ Ngạn, xen giữa những bụi hoa có cánh bướm màu tím đang nhảy múa.
Cánh bướm lướt qua bụi hoa, bay đến một tòa tiểu lâu cách đó không xa.
Cánh bướm bay qua cửa sổ tiểu lâu đi vào, múa hai vòng quanh người đang ngồi trên giường, đậu lên quần áo người kia rồi biến mất.
Sơ Tranh mở mắt ra, vừa vặn nhìn thấy con bướm màu tím cuối cùng biến mất trên tay áo cô.
Nơi này là nơi nào?
Gian phòng bố trí được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng, trong khe hở giữa ô cửa sổ là mảnh ghép âm u của bầu trời, tựa như mây mù trước cơn giông.
"Tranh tỷ tỷ, Tranh tỷ tỷ, tỷ ở đâu?" Giọng trẻ con non nớt vọng vào từ ngoài ô cửa sổ.
Sơ Tranh mở cửa sổ, nhìn xuống.
Không thấy người, chỉ thấy một con hồ ly tuyết trắng, đang ngồi xổm trên mặt đất.
Hồ ly...
"Tranh tỷ tỷ." Tuyết Hồ hóa thành bé gái mềm mềm trắng tròn tầm năm sáu tuổi, tóc búi thành hai cục nhỏ nhỏ, chân đeo lục lạc vàng.
"Xảy ra chuyện rồi nha." Tuyết Hồ vội vội vàng vàng: "Ngài mau quay trở lại đi."
-
Lần này cô là nhân vật Mạnh Bà trong truyền thuyết của Địa phủ.
Đúng, chính là cái loại phim truyền hình kia, ở cầu Nại Hà, là Mạnh Bà cho người ta uống canh Mạnh Bà.
Sơ Tranh: "..."
Nhìn nhìn lại nhan sắc của mình, cô thấy hơi yên tâm chút rồi.
Ít ra không phải là hình tượng của một lão phù thủy.
Làm Mạnh Bà, nhiệm vụ mỗi ngày của cô là chuẩn bị canh Mạnh Bà cho những người đi đầu thai, để bọn họ có thể an toàn đi đầu thai.
Thế nhưng...
Hiện tại xảy ra chuyện rồi.
Có người sau khi dùng canh Mạnh Bà thì linh hồn có chút bất ổn, lại bị đồng nghiệp của bộ đầu thai ở sát vách từ chối, do chưa hoàn toàn xóa đi ký ức cũ nên không đủ điều kiện đi đầu thai.
Ở đây, không phải là cứ muốn đi đầu thai là có thể được uống canh Mạnh Bà.
Mà phải dùng công đức, hoặc là Minh tệ để mua.
Vì mua canh Mạnh Bà, có người phải táng gia bại sản, thậm chí là vay đến kiếp sau —— lúc đầu có thể làm thiếu gia nhàn tản nhưng sau khi trả hết cũng chỉ có thể làm người nông dân cùng khổ.
Cho nên thanh danh của Mạnh Bà ngày càng mang hơi hướng 'Ác bá' của giai cấp bóc lột.
Nhưng vì canh Mạnh Bà chỉ có Mạnh Bà mới có, mà muốn đầu thai thì phải thông qua cái quy trình này.
Mọi người cũng chỉ có thể cắn răng mua.
Hiện tại xảy ra vấn đề rồi, bọn họ dùng nhiều tiền để mua canh Mạnh Bà như vậy, uống vào thế mà lại không thể đi đầu thai, bản thân còn xảy ra vấn đề.
Ai có thể cho qua chuyện này được?
Đương nhiên là muốn một lời giải thích rồi.
-
Ở Địa phủ cũng có bầu trời, nhưng bầu trời nơi đây vĩnh viễn âm u, giống như mưa giông có thể đổ xuống bất cứ lúc nào.
Địa phủ ngoại trừ điện Diêm Vương thì không có nhiều công trình kiến trúc nào khác, mọi thứ nơi đây đều hoang tàn, ngay cả cỏ cũng không mọc nổi.
Chỉ có bên bờ sông Vong Xuyên kia, còn được coi là một phong cảnh mỹ lệ.
Sơ Tranh đi theo Tuyết Hồ đến 'Khách điếm Luân Hồi', nơi này cũng là nơi làm việc của cô.
Còn tòa tiểu lâu kia là chỗ ở của cô.
Trong khách điếm có không ít người, còn đang làm ầm lên.
"Mạnh Bà đâu? Ra đây!!"
"Mau kêu Mạnh Bà ra!"
"Ta vất vả lắm mới tích gom được tiền, mua được một chén canh Mạnh Bà, hiện tại ta phải làm sao đây!!"
"Mạnh Bà đến rồi!"
Không biết là ai hô lớn một tiếng.
Đám đông rộn rộn ràng ràng tách ra, Sơ Tranh dẫn theo Tuyết Hồ đi vào.
Không biết là do một thân khí thế, hay là vì cái danh Mạnh Bà của Sơ Tranh mà cũng uy hiếp mà cái đám người làm ầm làm ĩ lúc này đều an tĩnh lại.
Niên đại lúc bấy giờ không phải ở thời hiện đại, cho nên những linh hồn của nơi này đều giữ cách ăn mặc của người xưa.
Sơ Tranh đi vào khách điếm.
Bên trong cũng chả có cảnh tượng rùng rợn gì, mà cách bố trí không khác mấy những khách điếm bình thường khác.
Sơ Tranh tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống, "Các ngươi ầm ĩ cái gì?"
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Cuối cùng cũng có người đứng ra, "Mạnh Bà, ngươi mau cho chúng ta một lời giải thích, rốt cuộc là ngươi cho chúng tôi uống cái gì? Vì sao chúng ta lại biến thành cái dạng này? Còn không thể đầu thai?"
"Tranh tỷ tỷ, đây là công văn của bên kia." Tuyết Hồ đưa công văn cho Sơ Tranh.
Trên công văn viết rõ là do chưa xóa đi toàn bộ ký ức nên không thể đầu thai.
Sơ Tranh vẫn duy trì thần thái đỉnh cao nhưng nội tâm đã rối thành một nùi.
Ta nào biết vì sao!
Ai biết có phải là do các người ăn bậy bạ cái gì không cơ chứ.
"Tất cả mọi người bỏ ra nhiều công đức và tiền như vậy, lại mua phải thứ như vậy, người đây là có ý gì!"
"Nàng ta là muốn hại chết chúng ta!"
"Mau nhờ Diêm Vương để ngài ấy làm chủ cho chúng ta!"
"Đúng, nhờ Diêm Vương ra làm chủ cho chúng ta, không tin nàng ta còn có thể một tay che trời!"
Đám người đúng là cái gì cũng dám nói.
Sơ Tranh: "Đồ của ta không có vấn đề, các ngươi muốn lời giải thích thì ồn ào như thế cũng vô dụng, nhẽ không cho ta thời gian để điều tra?"
"Nàng ta lừa gạt mọi người, không chừng vừa quay đầu đã giết chúng ta diệt khẩu."
"Mọi người cùng nhau xông lên, bắt nàng ta đi gặp Diêm Vương!"
Đám người vốn có chút phẫn nộ, lại bị giật dây, có người thực sự có ý đồ muốn động tay đã nhào về phía cô.
Ánh mắt Sơ Tranh hơi sẩm xuống, đập tay lên bàn.
Cánh bướm màu tím từ bàn tay cô bay ra bốn phía, nhanh chóng tụ thành một bầy, đụng bay người xông tơi ra ngoài.
Cánh bướm màu tím lượn một vòng trên không trung rồi tiêu tán trong không khí.
Hồn thể của người bị cánh bướm đụng vào kia lúc này càng thêm không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
-
Đám người sợ những cánh bướm màu tím kia, không dám động tay động chân nữa, Sơ Tranh bảo Tuyết Hồ đóng cửa khách điếm lại.
"Chuyện gì đã xảy ra."
Ngày thường Tuyết Hồ đều ở lại khách điếm để trông tiệm và phát một ít canh Mạnh Bà.
Canh Mạnh Bà trong tiệm đều được sắp xếp gọn, Tuyết Hồ chỉ cần đưa nó cho khách là được, không cần phải có kỹ thuật cao siêu gì.
Cũng tựa như một cửa hàng bán nước đóng chai bình thường
"Những người này hẳn là đến từ hôm qua, ta đều dựa theo lời của Tranh tỷ tỷ nói, đưa canh Mạnh Bà cho bọn họ."
Nhưng ngày hôm nay đột nhiên lại có người chạy tới, nói là hắn không thể đi đầu thai.
Lại ngày càng nhiều người lục đục ngo ngoe chạy đến, đều rơi vào cùng một tình huống.
Tuyết Hồ không dám tự tiện làm chủ bèn vội chạy đi tìm cô.
Hồn thể bất ổn ở Địa phủ là do rất nhiều loại tình huống tạo thành, có thể là do đụng phải nhân vật lợi hại, cũng có thể là do bay tới Địa khu cấm...
Nhưng vì một nguyên nhân nào khác, thì không có cách nào giải thích.
"Ngươi có chắc là bọn họ uống hết rồi mới đi không?"
"..." Tuyết Hồ đảo mắt suy nghĩ, "Hôm đó có rất nhiều người, ta cũng không để ý lắm, nhưng sẽ chẳng mấy ai mang canh Mạnh Bà đi ra ngoài cả, đúng không?"
Không có quy định là phải uống Canh Mạnh Bà ngay ở chỗ này.
Trừ phi có sức mạnh cường hãn, chứ phần lớn vẫn chọn uống hết luôn trong khách điếm.
Dù sao thi khi mang ra ngoài, có khả năng sẽ bị người mua không nổi cướp mất.
Nơi này cũng không có những quy tắc và luật lệ như bên trên, đặc biệt là ở nơi hoang vu, không có ai đi quan tâm ngươi làm cái gì.
Sơ Tranh: "Ngươi có cảm thấy đây là vấn đề do ta không?"
Tuyết Hồ: "Tranh tỷ tỷ chưa bao giờ phạm sai lầm, ta cảm thấy chuyện này rất kì lạ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.