Sơ Tranh và Mông Trần đợi đến khi màn đêm buông xuống mới xuống núi.
Đường núi không dễ đi lắm, trời lại tối, Mông Trần đi rất chậm, không cẩn thận thì sẽ giẫm sai.
Lần nào Sơ Tranh cũng bỏ rơi Mông Trần ra thật xa.
Mông Trần nhìn người đã đi ra rất xa, lại nhìn xung quanh một chút.
Ban đêm ở trên núi không khỏi có chút âm trầm.
Mông Trần chà xát cánh tay, nhanh chóng đi xuống.
Vừa xuống được mấy bước, trước mặt bỗng nhiên có một cánh tay đưa ra, hắn nhìn sang theo cánh tay kia.
"Nhanh lên, sao anh chậm vậy."
Mông Trần không hiểu nhìn cô.
Sơ Tranh lại đi lên một bước, trực tiếp kéo tay hắn, không nói lời nào đi xuống dưới.
Mông Trần: "!!!"
Mông Trần theo bản năng hơi giãy dụa, sau đó đối phương ngược lại còn cầm thật chặt: "Đây là trên núi, té xuống tôi sẽ mặc kệ anh."
"..."
Mông Trần nhìn xuống, vừa rồi cảm thấy không có gì, lúc này nhìn lại có chút đột ngột.
Hắn nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi có thể tự đi."
"Ừ."
"..." Cho nên cô buông tôi ra đi!
Sơ Tranh không những không buông ra, ngược lại còn xuyên qua khe hở ngón tay hắn, lấy tư thế thân mật hơn nắm tay hắn.
Đáy lòng Mông Trần phun lên từng đợt cảm giác kỳ dị.
Cô... Có ý gì?
-
"Kỳ Kỳ!"
"Kỳ Kỳ..."
Xuống đến chân núi, từ thật xa đã nghe thấy tiếng người hô to. Nơi xa có ánh đèn lắc lư, rất nhanh đã có hai người đi từ đằng kia tới bên này.
Vừa đi vừa kêu 'Kỳ Kỳ', có vẻ rất sốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792665/chuong-2572.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.