Chương trước
Chương sau
Lần đầu tiên bác sĩ Phương nhìn thấy Tinh Kiều là vào một ngày tuyết rơi.
Anh ta trở về từ bệnh viện, từ rất xa đã trông thấy Tinh Thần ôm một thứ gì đó đứng ở trước cửa nhà anh ta.
Đứa bé gầy gầy nho nhỏ, nhìn có vẻ như hô hấp không thoải mái, có nguy hiểm đến tính mạng.
Phản ứng đầu tiên của bác sĩ Phương chính là nhanh chóng đưa đến bệnh viện, bên kia có dụng cụ chuyên nghiệp.
Nhưng Tinh Thần thái độ khác thường từ chối.
Trong nhà bác sĩ Phương có phòng điều trị cỡ nhỏ, anh ta chỉ có thể để Tinh Thần mang đứa bé qua.
-
Rất nhanh bác sĩ Phương đã phát hiện đứa bé không thích hợp, nhưng anh ta vẫn nhịn xuống trước.
Chờ tình huống của đứa bé ổn định lại, bác sĩ Phương mới ra ngoài tìm Tinh Thần, "Nó là cái gì?"
"... Người." Tinh Thần tựa trên hành lang hút thuốc, giọng nói khàn khàn.
"Đây là người sao?" Bác sĩ Phương lấy thứ mà mình quét hình được ra, "Những thứ này là gì? Thân thể thằng bé xảy ra chuyện gì?"
Những thứ bám trên mạch máu kia, người bình thường đều có thể nhìn ra không thích hợp.
Tinh Thần trực tiếp dùng tay bóp tắt thuốc lá: "Nó thật sự là người."
Tinh Thần cũng không nói tỉ mỉ việc mình trải qua, chỉ nói thân thể đứa bé kia bị cắm vật ngoại lai vào.
Loại chuyện như thế này, lúc vừa phát hiện ra vật ngoại lai đã từng bộc phát một lần.
Có người lợi dụng nghiên cứu cắm vật ngoại lai vào cơ thể người, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, sau đó mới ban hành luật pháp.
Nhưng một phần nhỏ người biết, cái này không thể nào ngăn chặn được.
Những thí nghiệm kia tồn tại trong bóng đêm.
Chỉ có thể dựa vào lương tâm của mọi người, để không đi quá đường dây ấy.
Lúc ấy bác sĩ Phương nghĩ mãi mà không rõ, vì sao hắn lại cắm vật ngoại lai vào trong thân thể con mình.
Tinh Thần không nói cho anh ta biết đáp án này.
Khoảng thời gian khi Tinh Kiều còn bé, thân thể thỉnh thoảng sẽ xảy ra chút vấn đề, giống như một loại bài xích nào đó dẫn đến cơ năng trong thân thể bị biến chứng.
Tinh Thần vẫn luôn mang Tinh Kiều đến nhà anh ta chẩn trị.
Về sau báo cáo kiểm tra sức khoẻ cũng đều từ tay anh ta mà ra, đương nhiên sẽ không để cho người ta nhìn ra vấn đề.
Về sau dần dần lớn hơn, giống như đã thích ứng, không còn bài xích nữa.
Thân thể cậu bé cũng càng ngày càng tốt, ngay cả những căn bệnh nhẹ phổ biến cũng không mắc phải nữa.
Chỉ là đứa nhỏ này... Có thể là bị vật ngoại lai ảnh hưởng, tính cách thiên về hướng lạnh, có rất ít cảm xúc của trẻ con, cũng cực kỳ thông minh.
Bác sĩ Phương phụ trách tình huống thân thể của Tinh Kiều, còn những chuyện khác thì Tinh Thần cũng không nói cho anh ta biết.
"Trong trái tim của thằng bé còn có một vật, anh biết không?"
Trên mặt bác sĩ Phương lộ ra chút ngoài ý muốn: "Chuyện này tôi không biết, trong kết quả kiểm tra của tôi không có."
Máy móc bình thường xác thực không kiểm tra ra được khối nhỏ trong trái tim cậu bé, bác sĩ Phương không giống nói dối.
Tinh Tuyệt: "Vì sao lại dễ dàng nói cho tôi biết như vậy?"
Chuyện này nên là một bí mật rất quan trọng.
Tinh Thần nhất định sẽ bảo bác sĩ Phương giữ kín như bưng.
Nhưng hắn còn chưa hỏi gì thì bác sĩ Phương đã nói hết rồi.
Bác sĩ Phương: "Bởi vì anh trai ngài nói, nếu có một ngày anh ấy không còn nữa, ngài phát hiện ra chuyện này, thì hãy báo lại tất cả mọi chuyện cho ngài."
"Mặt khác anh ấy có để lại cho ngài một vật, bảo tôi chuyển giao cho ngài, những chuyện còn lại thì tôi cũng không biết."
-
Món đồ đó bác sĩ Phương không mang theo trên người, bác sĩ Phương nói vị trí cất giữ, Hồ Thạc đi lấy một chuyến.
Là một cái hộp cài mật mã.
"Mật mã là gì thì tôi không biết, anh trai ngài nói ngài nhất định sẽ biết."
Tinh Tuyệt: "..." Hắn mất trí nhớ nha!!
Biết gì mà biết.
Tinh Tuyệt lập tức có chút luống cuống nhìn về phía Sơ Tranh.
"Thời gian không còn sớm nữa, sáng mai rồi nói sau." Sơ Tranh lên tiếng, lại gọi Liễu Trọng ở bên ngoài vào, "Sắp xếp chỗ ở cho bọn họ trước đi."
Tinh Tuyệt ôm hộp mật mã trở về cùng Sơ Tranh.
Toàn thân hộp mật mã đen nhánh, chỉ có một cái mật mã khóa, ngoài ra thì không còn gì nữa cả.
Tinh Thần đã dự liệu rằng hắn nhất định sẽ biết mật mã.
Nhưng mà Tinh Thần không ngờ tới hắn sẽ mất trí nhớ.
"Đừng suy nghĩ nữa, đi ngủ trước đi." Sơ Tranh kéo người qua: "Bây giờ anh nghĩ cũng nghĩ không thông, lãng phí thời gian. Nói không chừng nằm mơ, anh vừa vặn khôi phục chỗ ký ức này thì sao."
"..."
Không cách nào phản bác.
Trí nhớ của Tinh Tuyệt khôi phục giống như bóp kem đánh răng.
Bây giờ thứ bóp ra vẫn chỉ là ký ức liên quan tới trong "trò chơi", ký ức hiện thực không có chút nào.
Tinh Tuyệt đặt hộp ở bên cạnh gối, tự chuyển đến bên người Sơ Tranh, ôm lấy cô.
"Bảo Bảo..."
Tinh Tuyệt trầm thấp gọi một tiếng.
"Ừ."
"Anh có chút cảm giác không tốt lắm."
"Sợ cái gì, Giang Vân Lý em đều chơi được, chút chuyện này tính là gì." Sơ Tranh vuốt ve sau sống lưng hắn, "Có em đây."
Giang Vân Lý muốn biến toàn bộ người nơi này thành cái xác đấy, lý tưởng vô cùng tốt đẹp lại hùng vĩ.
Cuối cùng thì sao?
Còn không phải rơi vào trong tay ta à.
Chuyện của Tinh Kiều cũng không thể trâu hơn cả sự kiện đấy chứ?
"Hồ Thạc nói em không quản chuyện của con người."
"Tinh Kiều là đồ đệ của em, em bỏ mặc được không?" Cô cũng muốn bỏ mặc đấy, nhưng điều kiện nó cho phép sao? Cho phép sao?! "..."
Sơ Tranh đại khái là lĩnh ngộ được cái gì đó, kéo người hôn một cái, "Chuyện của anh, em đều sẽ ra sức giúp anh."
Tinh Tuyệt: "..."
Em cho rằng anh ngốc sao? Không nghe ra em đang qua loa à?
... Đúng vậy, hắn ngốc.
Tâm tình Tinh Tuyệt không tốt lắm, quấn lấy Sơ Tranh hôn một lát mới ngủ.
-
Hôm sau.
Sơ Tranh thức dậy thì đã nhìn thấy Tinh Tuyệt ngồi ôm cái hộp kia, ánh mắt không có tiêu cự gì, không biết đang suy nghĩ gì.
Sơ Tranh giơ tay lắc lắc trước mặt hắn: "Nhớ ra được chưa?"
Tinh Tuyệt nắm chặt tay Sơ Tranh, hôn vào lòng bàn tay cô một cái: "Chưa..."
Mật mã khóa không phải con số, mà là loại có thể ấn mở màn hình ảo rồi dùng tay nhập mật mã vào.
Mật mã này có thể là số, có thể là chữ, cũng có thể là số cộng thêm chữ.
"Đưa cho em."
Tinh Tuyệt nghi hoặc nhìn cô, động tác lại không hề do dự gì, trực tiếp đưa hộp tới.
Hộp kín kẽ, không giống sản phẩm bình thường.
Sơ Tranh đứng dậy đi đến bên bàn, lấy ra một cái bình trong đám bình sứ xanh xanh đỏ đỏ.
-
Rầm ——
Mặt đất bị chấn động rất nhỏ, Liễu Trọng ngậm bàn chải đánh răng, nhìn qua phía sát vách.
Mới sáng sớm... Làm thì thế không biết?
Liễu Trọng sợ xảy ra chuyện gì, nhanh chóng chạy tới gõ cửa.
Mở cửa cho ông là người giấy, Liễu Trọng không biết là con nào, không vào, chỉ hỏi nó: "Sao thế?"
Người giấy không nói lời nào, chậm rãi lắc đầu, động tác của nó thật sự rất chậm, giống như phim quay chậm tám lần vậy.
Liễu Trọng kiên nhẫn nhìn, đáy lòng đã nắm chắc.
Vậy chính là không sao cả.
Liễu Trọng lại trở về, ngồi trên bậc thang tiếp tục đánh răng.
Chờ ông đánh răng xong, ăn sáng xong, Sơ Tranh mới chậm rãi xuất hiện.
Không biết vì sao mà Tinh Tuyệt nhìn có hơi buồn bực.
Liễu Trọng sờ cằm suy nghĩ.
Nhà người ta xảy ra chuyện như vậy, Sơ Tranh tiểu thư cũng không đến mức phát rồ giày vò Tinh tiên sinh chứ?
Hiển nhiên Tinh Tuyệt không bị giày vò.
Hắn phiền muộn chính là...
Đồ thì lấy ra được rồi đấy, nhưng mà... Xem không hiểu.
Ở bên trong là cái Tinh phiến, nội dung toàn là loạn mã loạn thất bát tao.
"Quyển sổ kia của anh có lẽ có tác dụng." Lúc ăn sáng Sơ Tranh nói một câu.
"Sổ?"
Quyển sổ vẽ cái "Ψ" kia.
Lúc trước còn tưởng rằng có liên quan đến sự kiện kia của cô, kết quả bên trong cũng chỉ là chút đồ vật ngổn ngang.
Nó có chút tương tự với nội dung trên Tinh phiến kia.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.