Giang Vân Lý đã bị mang đi trước khi Tô Đề Nguyệt đến, Sơ Tranh đứng ở bên hồ, thần sắc lãnh đạm nhìn điểm giao tiếp đã bị phong bế.
"Tinh Tuyệt đâu?"
Tô Đề Nguyệt nhìn một vòng không thấy Tinh Tuyệt đâu.
Sơ Tranh: "!!"
Mẹ!
Sơ Tranh quay người nhanh chân rời đi.
Tô Đề Nguyệt: "..."
Tô Đề Nguyệt nhìn một mảnh hỗn độn trước mặt, lần nữa lâm vào trầm tư.
-
Sơ Tranh trở lại trên xe, Tinh Tuyệt đã dựa vào ghế ngủ thiếp đi, bị tiếng động khi cô lên xe làm bừng tỉnh, hắn ngáp một cái: "Bảo Bảo."
"Ừ."
Tinh Tuyệt ngáp liên tục, có vẻ rất buồn ngủ: "Giải quyết xong cả rồi à?"
Sơ Tranh theo thói quen sờ đầu hắn: "Cũng gần xong rồi."
Có thể là đầu óc Tinh Tuyệt không rõ ràng, cọ cọ tay Sơ Tranh: "Bảo Bảo thật lợi hại."
Sơ Tranh: "..."
Hi vọng sau này anh cũng có thể khen em như thế ở một số trường hợp khác.
Chuyện của Giang Vân Lý tạm thời được xem là giải quyết rồi, nhưng chuyện Giang Vân Lý làm ra thì còn chưa giải quyết được.
Đến giờ vẫn chưa tìm được Diêu Trúc Duyệt.
Người bên ngoài "tự sát" càng ngày càng nhiều, phạm vi đang không ngừng mở rộng.
Chỉ cần là nơi Diêu Trúc Duyệt từng đi qua, thì cũng có thể bị ảnh hưởng đến.
Giang Vân Lý nói Diêu Trúc Duyệt "trộm" đồ vật trong phòng thí nghiệm, cho nên gã cũng không biết Diêu Trúc Duyệt ở đâu, càng không cách nào khống chế được cô ta.
Chuyện này Giang Vân Lý thật đúng là không có tác dụng gì.
"Phế vật."
"... Bảo Bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792633/chuong-2541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.