Chương trước
Chương sau
"Cho nên bên ngoài đồn tập đoàn các anh nắm giữ một AI có ý thức tự chủ là thật?"
Tinh Tuyệt lắc đầu: "Từ tư liệu mà trước mắt anh đọc được thì còn chưa thực hiện được."
"Ồ." Vậy Vương bát đản kia là thứ đồ gì? "Lục Phong Trạch muốn giết anh có liên quan gì đến chuyện này?"
"Có lẽ hắn muốn kế hoạch này." Tinh Tuyệt tìm ra mấy phần văn kiện: "Cái này là sau khi anh trai anh qua đời, Lục Phong Trạch liên tiếp nộp đơn xin mấy lần, muốn trở lại kế hoạch Phồn Tinh. Nhưng anh đều không thông qua."
Nguyên nhân cụ thể thì Tinh Tuyệt không nhớ ra được.
Hỏi Hồ Thạc, Hồ Thạc nói hắn cũng không rõ.
Tinh Tuyệt: "Anh không thông qua yêu cầu của hắn, mà hắn thì rất muốn trở lại trong kế hoạch này, em cảm thấy hắn sẽ làm gì?"
Sơ Tranh: "Giết anh?"
Sơ Tranh lập tức hiểu được.
Mục đích của việc vì sao không giết Tinh Sương ở ngay chỗ này.
Tập đoàn Phồn Tinh chỉ có hai người thừa kế, một là Tinh Tuyệt, một là Tinh Sương.
Tinh Tuyệt chết rồi, vậy thì chỉ còn lại Tinh Sương.
Mà Tinh Sương chết sẽ chỉ phiền toái hơn, nhưng nếu như cô ta bị khống chế lại, thì đó chính là một con rối.
"Em có thể xem những tài liệu này không?"
"Đương nhiên, em là Bảo Bảo của anh mà, muốn xem gì cũng được." Tinh Tuyệt không hề quan tâm đến chữ "tuyệt mật" trên những tài liệu này chút nào, lại cố ý đè thấp giọng: "Anh cũng có thể nha."
Sơ Tranh: "..."
Sẽ có lúc mi hối hận!
Sơ Tranh ở trong văn phòng xem tài liệu, Tinh Tuyệt xử lý chuyện của mình, hai người không quấy rầy lẫn nhau.
Tài liệu về kế hoạch Phồn Tinh rất nhiều, Tinh Tuyệt xem xong đã làm một trình tự sắp xếp đơn giản, vừa rồi còn liệt kê cái mục lục đơn giản cho Sơ Tranh, cho nên xem sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Từ lý luận phỏng đoán thời kỳ mới thành lập kế hoạch, đến quá trình nghiên cứu phát minh sau đó, đa phần nội dung đều ở đây.
Nhưng mà...
Trong những tài liệu này, cũng không có bất cứ kết luận nghiên cứu phát minh nào.
Trong này có một nội dung nòng cốt, đó là hệ thống thần kinh đại não của con người, trong kế hoạch có nhắc đến, kết nối hệ thống thần kinh của con người với mạng, có thể truyền được ý thức lên, cũng lưu trữ nó lại trên mạng.
Mà con người còn có thể tùy thời download, lưu trữ ký ức.
Như vậy thì có thể lưu trữ những ký ức mà mình không cần đến bất cứ lúc nào, hoặc xóa sạch ký ức của một khoảng thời gian nào đó.
Trong này còn có một lý luận, có thể thực hiện "bất tử" mang tính khoa học.
Chính là khi một người sắp chết thì truyền tải những ý thức của mình lên mạng, sau đó lại tìm một thân thể khỏe mạnh, rồi lại tải nó xuống.
Sơ Tranh trông thấy cái này là nghĩ ngay đến Lục Phong Trạch.
Hắn ta sắp chết.
Hắn ta vội vã muốn diệt trừ Tinh Tuyệt như vậy, nếu như quả thật là vì kế hoạch Phồn Tinh, thì khả năng rất lớn có thể là vì chuyện này.
Hắn ta không muốn chết.
Hắn ta muốn lợi dụng kỹ thuật để sống sót.
Nhưng hắn ta không tiếp xúc được với kế hoạch Phồn Tinh... Sơ Tranh cầm tư liệu liên quan tới phần này tới chỗ Tinh Tuyệt: "Cái này các anh làm thành công chưa?"
Tinh Tuyệt quét mắt: "Nói thế nào đây nhỉ..."
Hạng mục trò chơi Phồn Tinh này có cái kỹ thuật này, lợi dụng đầy đủ hệ thần kinh mới có thể có được cảm giác chân thực trong trò chơi như thế.
Tinh Tuyệt lại nói: "Anh sửa sang lại tư liệu, phát hiện trò chơi Phồn Tinh có trước, kế hoạch Phồn Tinh sau này mới có."
Nói cách khác, là trong khi khai phá trò chơi Phồn Tinh có phát hiện, nên mới có kế hoạch Phồn Tinh sinh ra.
Nhưng trừ trò chơi Phồn Tinh, thì cái khác vẫn chưa có thành quả gì.
Nói cách khác, lý luận truyền ý thức lên, lưu trữ rồi download vẫn chưa có cách nào thực hiện được.
Sơ Tranh như có điều suy nghĩ, cô tìm kết quả chẩn bệnh của Lục Phong Trạch ra, cho Tinh Tuyệt xem: "Đây là tình trạng cơ thể của Lục Phong Trạch, thời gian của hắn ta không nhiều lắm."
Tinh Tuyệt không có kiến thức chuyên nghiệp về phương diện này, xem không hiểu những trị số lít nha lít nhít và kết luận chuyên môn bằng những từ ngữ nghiêm cẩn trên kết quả chẩn bệnh.
Nhưng chắc chắn Bảo Bảo sẽ không nói dối.
Tinh Tuyệt: "Nếu như là vậy, Lục Phong Trạch muốn làm gì thì đã rất rõ ràng. Nhưng mà... Người ở sau lưng hắn là vì cái gì?"
Vì kế hoạch Phồn Tinh sao?
Sơ Tranh liếc hắn một cái: "Chuyện này cũng không liên quan đến anh, là chuyện của em."
Chỉ là vừa vặn hai người kia đạt thành giao dịch gì đó, điểm này Sơ Tranh còn chưa hỏi Lục Phong Trạch.
Cho nên hai chuyện này mới dính vào nhau.
"Chuyện của Bảo Bảo chính là chuyện của anh."
Sơ Tranh giơ tay sờ đầu hắn, còn xoa xoa, tóc vốn gọn gàng, trong nháy mắt bị xoa cho rối bời.
Tinh Tuyệt cũng không tức giận, khóe môi còn có một chút đường cong.
"Anh muốn gặp mặt Lục Phong Trạch." Tinh Tuyệt nói: "Có lẽ hắn ta biết không ít chuyện, bao gồm cả chuyện về anh trai anh. Anh luôn cảm thấy cái chết của anh trai anh có vấn đề."
"Vì sao?" Anh cũng không nhớ rõ mà!
"Có lẽ là trực giác." Lúc trước tại sao Lục Phong Trạch lại đột nhiên muốn rời khỏi?
Tinh Thần tử vong ngoài ý muốn, thật sự là ngoài ý muốn sao?
-
Sơ Tranh mang Tinh Tuyệt trở lại Vấn Tiên Lộ, Vấn Tiên Lộ hơi trống trải, phần lớn người đã bị phái ra ngoài tìm con sinh vật không biết từng xuất hiện trên triển lãm khoa học kỹ thuật rồi.
Liễu Trọng ở trong tiệm, Sơ Tranh nói muốn dẫn Tinh Tuyệt đi gặp Lục Phong Trạch.
Liễu Trọng dùng ánh mắt đặc biệt thâm trầm nhìn Tinh Tuyệt mấy lần, dẫn họ đi vào bên trong.
Phía dưới cửa hàng có cái tầng hầm, lối đi rộng rãi, hai bên đều là thủy tinh trong suốt, có thể trông thấy đồ vật sau thủy tinh.
Phía dưới không chỉ có phòng điều trị nguyên bộ, còn có rất nhiều vũ khí.
Một đường đi ngang qua mà không hề thấy thứ như cửa, Tinh Tuyệt giữ chặt ống tay áo Sơ Tranh.
Sơ Tranh phát giác được sức kéo này, thuận tay nắm tay hắn: "Sao thế?"
"Nơi này không có phòng hộ sao?"
Nhìn giống như là trụ sở bí mật, kết quả một chút phòng hộ cũng không có sao.
Sơ Tranh khẽ giơ tay, một tiếng "sạt" vang giòn, dưới chân họ có ánh sáng lấp lóe, tiếp đó cách mỗi một mét đồng thời có màn sáng dâng lên.
"Má!"
Giọng nói của Liễu Trọng từ phía trước truyền đến, ông xém chút đụng vào màn sáng, lúc này lòng vẫn còn sợ hãi lui đến chính giữa.
Liễu Trọng cách hai cái màn sáng nhìn qua: "Nha đầu, cháu làm gì thế?" Đừng có hố người một nhà như thế chứ!!
Sơ Tranh: "Biểu diễn cho hắn xem hệ thống phòng ngự của chúng ta."
Liễu Trọng: "..." Đây là yêu tinh từ đâu đến thế!!
Tinh Tuyệt: "..." Mặc dù nhìn không hiểu lắm, nhưng chắc là rất lợi hại!!
-
Lục Phong Trạch bị nhốt nhiều ngày như vậy, đại khái đã thành thói quen, đang nằm nghiêng dưới đất.
Nhìn thấy cổng có người đi vào, hắn ta lập tức ngồi dậy.
Thấy rõ người vào, thần sắc Lục Phong Trạch có mấy phần cổ quái.
Lục Phong Trạch đứng dậy, híp mắt nhìn Tinh Tuyệt: "Không nghĩ tới Tinh tổng cũng tham dự vào chuyện này."
Lúc trước hắn ta hoài nghi chuyện mình bị bắt, có phải có liên quan đến Tinh Tuyệt hay không.
Nhưng lâu như vậy trôi qua, Tinh Tuyệt đều không hề lộ mặt, hắn ta lại cảm thấy có thể Tinh Tuyệt không biết.
Tinh Tuyệt không đáp lời này: "Tôi có việc muốn hỏi anh."
"Tinh tổng, chúng ta không có gì để mà trò chuyện cả." Rõ ràng Lục Phong Trạch rất không phối hợp.
Sơ Tranh: "Hắn hỏi anh cái gì thì trả lời cái đó, nếu không thì tôi không chắc anh có biến mất ở đây không đâu, dù sao bây giờ anh cũng đã là một người chết rồi."
Lục Phong Trạch: "..." Mẹ!
Lục Phong Trạch ngồi xuống, sắc mặt chẳng tốt đẹp gì: "Tinh tổng muốn hỏi cái gì?"
Liễu Trọng lấy ở bên ngoài vào hai cái ghế nhỏ, đặt ở phía sau họ, không dừng lại lâu, cũng không hỏi nhiều, làm xong là đi ra ngoài luôn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.