Trong bóng tối, từng tiếng gào thét kỳ quái truyền đến chỗ sâu, ngân mang như ánh sáng, cấp tốc xuyên qua lối đi.
Những nơi đi qua, tiếng gào thét im bặt lại.
"Nơi này lại còn có nhiều sinh vật không biết như vậy..." Tô Nghiêu cầm roi da, cảnh giác đi theo bên cạnh Sơ Tranh.
Cấp bậc của những sinh vật không biết này còn không thấp, tính công kích cũng mạnh.
Sơ Tranh không nhanh không chậm đi lên phía trước, cũng không để những sinh vật không biết này vào mắt.
"Sơ Tranh tiểu thư, đây rốt cuộc là nơi nào?"
Vì sao lại có nhiều sinh vật không biết chiếm cứ ở đây như vậy?
Nếu như là những người khác đi vào đây, thì tuyệt đối chỉ có một con đường chết.
Nhiều sinh vật không biết như vậy...
"Lối ra." Giọng nói của Sơ Tranh thanh lãnh lạnh lùng, vạch phá đêm tối, rơi vào bên tai Tô Nghiêu.
Tô Nghiêu tưởng là Sơ Tranh nói lối ra của đường hầm này: "Ở đâu cơ?"
Nhưng phía trước vẫn là một vùng tăm tối như cũ, trừ mảnh ngân mang lấp lóe kia, thì cũng chỉ còn lại tiếng gào thét của sinh vật không biết.
Tô Nghiêu chưa kịp nhận được đáp án gì từ Sơ Tranh.
Bởi vì phía trước có ánh sáng sáng lên.
Ngân tuyến xuyên qua một con sinh vật không biết cuối cùng, sinh vật không biết tán loạn trong không khí.
Lối đi không còn đen thui nữa, mà khảm nạm đầy những thứ như "kim cương".
Thứ này...
Không phải là những thứ trong phòng thí nghiệm đấy sao?
Sơ Tranh tiện tay bẻ một viên, "kim cương" lập tức hóa thành cát,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792584/chuong-2492.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.