Diệp Lan lo sợ bất an ngồi ở đối diện Sơ Tranh, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn quanh bốn phía, luôn cảm thấy phía sau lạnh căm căm...
Sơ Tranh gõ bàn một cái.
"Nói đi."
Diệp Lan hít sâu một hơi: "Tôi muốn xin cô giúp tôi cứu người."
Sơ Tranh quan sát cô ta vài lần: "Biết chỗ này là chỗ nào không?"
Diệp Lan gật đầu.
Trước đó cô ta từng mua hương, lại cầm Linh Phách, sao lại không biết đây là nơi nào chứ.
Sơ Tranh: "Cô chắc chắn không phải là bệnh tật về mặt sinh lý chứ?"
"Không phải, tôi chắc chắn!!" Diệp Lan rất chắc chắn.
Sơ Tranh rút từ dưới đáy bàn ra một tờ khế ước, cầm bút chậm rãi viết.
Diệp Lan chỉ cảm thấy trong phòng quá yên tĩnh, làm cho trong lòng cô ta run rẩy, nếu như không phải đối diện còn có người, thì lúc này có lẽ cô ta cũng không dám ngồi ở đây nữa.
Sơ Tranh viết xong khế ước, đẩy lên trước mặt Diệp Lan: "Ký tên."
Diệp Lan nhìn khế ước một chút, cầm bút viết tên của mình.
"Sau khi nhìn thấy người tôi có thể tùy thời gia tăng thù lao theo độ khó của chuyện." Sau khi Diệp Lan ký xong, Sơ Tranh mới chậm rãi nói: "Đương nhiên, ký tên rồi thì không có cơ hội để đổi ý nữa, dù cho là kết quả gì, cũng sẽ không trả lại."
Diệp Lan: "..."
Mẹ!
Gian thương!!
"Còn câu hỏi gì không?"
Diệp Lan: "..."
Khế ước cũng đã ký rồi, cô ta còn có thể có câu hỏi gì được nữa.
Sơ Tranh thu hồi khế ước, cũng ra hiệu Diệp Lan đưa đồ cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792569/chuong-2477.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.