"Sao bạn gái tôi không đến thăm tôi?" Tinh Tuyệt vừa phối hợp kiểm tra, vừa hỏi Hồ Thạc ở bên cạnh.
Hồ Thạc đột nhiên nghe thấy câu này, trái tim cũng cuồng loạn đến mấy lần.
Mấy ngày nay Sơ Tranh không hề lộ diện, hắn cũng không biết Sơ Tranh có ý gì.
Muốn lừa tiên sinh cũng không nghiêm chỉnh mà kinh doanh!!
Hồ Thạc thận trọng hỏi: "Ngài muốn gặp cô ấy sao?"
"Ừ." Tinh Tuyệt gật đầu.
"Vậy tôi giúp ngài hỏi một chút."
"Không cần, anh đưa phương thức liên lạc cho tôi đi."
"..."
-
Sơ Tranh đứng trước một phòng ốc sụp đổ, người máy hình cầu bị cô ném từ tay trái qua tay phải, lại ném từ tay phải về tay trái.
Nơi xa có người đang kiểm tra đo lường trong phế tích, Tinh Kiều cũng ở đây.
"Sơ Tranh tiểu thư, ở đây có người sống."
Sơ Tranh cầm người máy đi qua, nhìn qua phía người kia chỉ một chút.
Trong khe hở, mơ hồ có thể trông thấy một người đang co ro ở phía dưới.
Sơ Tranh nhìn mấy lần, hỏi: "Tìm được sinh vật không biết không?"
"Không."
Mấy ngày gần đây, vụ án sinh vật không biết tập kích dần dần gia tăng, nhưng lần nào cũng không bắt được sinh vật không biết.
Sơ Tranh "ừ" một tiếng: "Được rồi, đi thôi."
Người bên cạnh không chần chờ chút nào: "Vâng."
Ngược lại là Tinh Kiều, chần chờ nhìn người trong khe hở, ngực người kia còn đang phập phồng, còn sống.
"Sư phụ, không cứu sao?"
"Chúng ta không phải đội cứu viện." Sơ Tranh giẫm lên phế tích rời đi: "Tinh Kiều, nhớ kỹ chức trách của em là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792567/chuong-2475.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.