Ứng Chiếu cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng hắn không yên tâm giao con cho bất kì ai, nhưng không biết vì sao, đến chỗ cô, ngược lại lại không cố kỵ như vậy nữa.
Nhưng có đôi khi lại nghĩ ngợi những lời mà Sơ Tranh không nói ra.
... Vẫn hơi lo lắng.
Cũng may mỗi ngày Ứng Chiếu trở về, oắt con đều rất tốt, tinh thần cũng tốt hơn bất kỳ ai.
"Cô... Thật sự muốn trông nó giúp tôi sao?"
Hôm nay Ứng Chiếu nấu cơm ở nhà, gọi Sơ Tranh tới ăn cùng, lúc trên bàn cơm chần chờ hỏi một câu.
"Không thì sao?"
[ Nếu không phải nể mặt anh, thì em trông cái mẹ gì, nó cũng xứng chắc! ]
Ứng Chiếu: "..."
Ứng Chiếu yên lặng kéo bé con sang bên phía hắn.
Rốt cuộc sao mà cô làm được kiểu trong ngoài không đồng nhất như thế nhỉ?
Hơn nữa ngữ điệu trong nội tâm cô lúc này... Không giống hình tượng lúc này của cô lắm.
"Anh không tin em có thể chăm sóc tốt cho nó?"
"... Không... Không có." Ứng Chiếu miễn cưỡng mỉm cười, cũng ôm chặt bé vào lòng.
Sơ Tranh chống đũa xuống bát, cằm đặt trên mu bàn tay: "Anh chần chờ cái gì?"
Ánh mắt Ứng Chiếu dao động: "Có sao?"
Sơ Tranh chém đinh chặt sắt: "Có."
Ứng Chiếu: "Tôi tin cô."
Sơ Tranh: "Vậy quyết định thế đi." Cướp con tới tay trước, còn sợ thẻ người tốt không tới sao?
Cơ trí đến một nhóm!
"A?" Sao lại quyết định rồi? "Tôi..."
Sơ Tranh híp mắt lại, giọng điệu rất hung dữ: "Anh không tin em?"
"..."
Ứng Chiếu chỉ cảm thấy làm phiền cô quá mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792548/chuong-2456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.