Chắc hẳn Đông Chiết có cách riêng của mình để phân biệt những người này, chỉ là tốc độ hơi chậm.
Một người phải dừng lại gần ba mươi giây trước mặt hắn.
Tìm qua từng người như thế, Sơ Tranh chờ đến buồn ngủ.
Ngay khi Đông Chiết xem được một phần ba số người, thì bên phía lối đi có động tĩnh.
Tạ Sướng nghi hoặc nhìn về phương hướng lối đi, đây là tiếng gì vậy?
Người của bệnh viện đều ở đây cả... Không, không đúng, còn có người không ở đây, thí luyện giả giống như mình.
Động tĩnh bên ngoài càng lúc càng lớn, Tạ Sướng nhìn Sơ Tranh bình chân như vại, giống như không nghe thấy, và bác sĩ y tá xung quanh chỉ chú ý đến Đông Chiết...
Chẳng lẽ mình nghe nhầm rồi?
"... Cô có nghe thấy tiếng gì không?" Tạ Sướng nhịn không được hỏi Sơ Tranh một câu.
"Có."
Cô gái ngồi trên ghế giọng điệu thản nhiên, nghe không ra nửa phần cảm xúc.
"..." Nghe thấy sao cô không có phản ứng, hắn cũng cho là mình nghe nhầm rồi đó. "Đó là tiếng gì?"
"Không biết." Sơ Tranh chống cằm: "Anh muốn biết thì có thể tự đi xem." Hỏi ta làm gì.
Tạ Sướng: "..."
Cô là người bình thường sao?
Không tò mò... Được thôi, loại nơi này không thể tùy tiện tò mò, nhưng không lo lắng sao?
Tạ Sướng hơi chần chờ, không dám ra ngoài một mình.
Phía dưới này nhiều người, ánh sáng cũng đủ, mang đến cho người ta một loại cảm giác như đang ở trong vùng an toàn.
Con người một khi xác định được vùng an toàn, thì sẽ không muốn đi ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792528/chuong-2436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.