Vạn Tín thảo luận với các thí luyện giả khác xong đi ra, chuẩn bị trở về phòng ngủ trước, kết quả từ rất xa đã nhìn thấy Sơ Tranh kéo theo một vật kỳ quái.
Vạn Tín chạy tới: "Đại lão, sao cô... A a a maaa!!!"
Vạn Tín cả kinh kêu to nhảy lên một gốc cây đằng sau.
Sơ Tranh: "..."
Không phải, một thí luyện giả đã trải qua mấy phó bản như mi, sao mà còn ngạc nhiên như vậy hả.
"Câm miệng!" Sơ Tranh tức giận quát một tiếng: "Anh muốn gọi hết người của toàn trường qua à?"
Vạn Tín: "..."
Anh ta che miệng, trốn ở sau cây, chỉ nhô ra một cái đầu.
Sơ Tranh rất kỳ quái: "Anh sợ ma như thế, trước đó làm sao mà sống được?"
Vạn Tín vẻ mặt cầu xin: "Sợ ma liên quan gì đến chuyện tôi sống sót? Tôi sợ trên mặt sinh lý không được sao?"
Sơ Tranh: "..."
Bởi vì người sợ đều không sống lâu được.
Vạn Tín cảm thấy mình sai rồi, trước đó anh ta không nên nghi ngờ cô, đại lão vẫn là đại lão.
-
Phòng y tế.
"... Đại lão, thứ này... Là làm sao mà có vậy?" Vạn Tín hơi sợ, rụt lại đằng sau rèm, nhìn chằm chằm thứ trong tay Sơ Tranh.
"Bắt."
Giọng điệu đạm mạc kia, giống như chỉ bắt một con sâu nhỏ vậy.
Ác linh: "!!!!"
Ác linh nhe răng trợn mắt, biểu thị sự phẫn nộ và không cam lòng của mình.
Sơ Tranh túm tóc lấy ác linh, ném cô ta lên bàn, giơ tay bóp chặt cổ ác linh.
"Viên Khả là do ngươi giết?"
Ác linh trừng muốn rách cả mí mắt, không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792514/chuong-2421.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.