Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh cảm thấy Bạch Tẫn Ý thật sự rất chó.
Đến lễ đính hôn của cô rồi, mà anh ta cũng không quên chuyện sắp xếp công việc tiếp theo cho cô.
Đất nước diễn ra hoạt động mà anh ta cho Dạ Mị thư mời, vừa vặn hai ngày trước anh ta từng đề cập đến rồi, bảo cô đến đó một chuyến.
Sau khi bị cô từ chối ngay lập tức, anh ta lại nghẹn lâu như thế, sau đó phun ra một chiêu thế này!!
Không làm việc anh ta sẽ chết sao?
Sơ Tranh thấy Dạ Mị nhìn tấm thư mời kia hồi lâu, mặc dù không biết là gì, nhưng tài nguyên móc ra từ tay Bạch Tẫn Ý, chắc chắn sẽ không kém.
"Anh muốn đi thì đi."
Dạ Mị ngẩng đầu, trong mắt như có gợn sóng mềm mại dịu dàng: "Được chứ?"
"Ừ."
Dạ Mị cất thư mời đi.
Hắn muốn tham gia hoạt động kia... Nhưng hắn càng muốn đi nghỉ phép cùng Sơ Tranh hơn.
Mấy năm này, thời gian hắn ở bên cô quá ít.
"Vì sao em không nói cho anh biết trước?" Dạ Mị nghĩ đến chuyện ngày hôm nay.
"Tại sao phải nói cho anh biết trước?"
Dạ Mị nghẹn họng.
"Đây là chuyện của hai người chúng ta, không nên nói cho anh biết sao?"
"..." Nói cho anh lại không có tác dụng gì.
Sơ Tranh không đáp bằng câu này, mà là sau khi thu thập hết một vòng trong đầu, chân thành nói: "Em muốn cho anh một kinh hỉ."
Dạ Mị bất đắc dĩ cười cười: "Kinh hãi lớn hơn cả kinh hỉ đấy. Em không nghĩ tới chuyện lỡ như anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792503/chuong-2410.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.