Rất nhanh Lật Lâm cảm giác được mình bị trói trên một cái ghế.
Tiếng bước chân xung quanh dần dần đi xa.
Miệng hắn ta bị dán kín, không thể nào kêu la được.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lật Lâm bắt đầu run rẩy trong lòng.
Đây là nơi nào?
Bắt hắn ta tới đây làm gì?
Tống tiền?
Hay là muốn làm gì?
Lật Lâm không biết mình chờ đợi bao lâu, hắn ta ở đây, một giây thôi cũng cảm thấy dài dằng dặc.
Bên tai lần nữa có âm thanh.
Là tiếng mở cửa và tiếng bước chân, nghe có vẻ người vào còn không ít.
Tiếp đó là các loại tạp âm.
Soạt ——
Đồ trên đầu bị lấy đi, trước mắt Lật Lâm lập tức có ánh sáng.
Thứ đầu tiên hắn ta trông thấy là con rối chia năm xẻ bảy bày trước mặt hắn ta.
Lật Lâm giật mình trong lòng, nhìn về phía người phía sau bàn.
Cái nhìn này làm con ngươi thít chặt một trận.
"Lật tiên sinh, đã lâu không gặp." Sơ Tranh ngồi ở sau bàn, mặt mày lãnh đạm nhìn hắn ta.
"..."
Lúc này Lật Lâm không thể nào nói chuyện, chỉ có thể trừng mắt nhìn cô.
Sơ Tranh nháy mắt với người ta, băng dán dán miệng Lật Lâm bị lột ra.
Băng dán vừa lột ra, Lật Lâm lập tức lớn tiếng quát: "Cô muốn làm gì? Thế này là bắt cóc, là phạm pháp!!"
"Tôi không bắt anh." Sơ Tranh phủ nhận: "Anh đừng nói lung tung."
Đại khái là Lật Lâm bị chọc giận quá mà hóa cười: "Bây giờ tôi như thế này mà cô nói không phải bắt à?"
Sơ Tranh hất cằm: "Thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792497/chuong-2404.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.