Chương trước
Chương sau
#Lật Lâm bị cảnh sát mang đi #
Ngày hôm sau Lật Lâm đã tung bay trên đầu đề của các trang web lớn, nguyên nhân cụ thể không viết rõ, chỉ nói là đánh người.
[ Trước thì ngoại tình, giờ lại đánh người, giỏi quá đi thôi! ]
[ Không thể nào! ]
[ Đánh người? Ai? ]
[ Một thằng đàn ông ngoại tình giờ đi đánh người, tôi không hề kinh ngạc. ]
[ Lúc trước tài nguyên của Lật Lâm có vẻ rất tốt, sao khoảng thời gian này đều không hề thấy anh ta nhỉ. ]
[ Không phải là đắc tội với người ta chứ? ]
[ Ui, nhớ lúc trước có một lần anh ta bị chụp được hình trên mặt có vết thương mà nhỉ? Còn tẩy trắng nói quay phim mà bị, tôi thấy có lẽ đánh nhau nên bị thì đúng hơn ấy. ]
[ Thời gian trước không phải tuyên truyền phim mới à, kết quả lâu như vậy cũng không có động tĩnh. ]
[ Chuyện này viết không rõ ràng, tôi không tin ca ca sẽ đánh người!! ]
[ Đúng, chúng em sẽ vĩnh viễn ủng hộ ca ca! ]
Trong những bình luận này, có người qua đường, cũng có fan hâm mộ của Lật Lâm.
Sơ Tranh lướt xem Weibo xong, xác định không dính dáng gì đến Dạ Mị, cô để điện thoại xuống.
"Thu tổng, Tiểu Dạ." Anh Phi mang bữa sáng vào: "Ăn sáng thôi."
"Anh Phi, có phải công việc của em sẽ có ảnh hưởng không?"
"Chuyện này cậu không cần lo lắng, anh Kim sẽ bàn bạc với họ." Anh Phi vỗ bả vai Dạ Mị: "Dưỡng thương cho tốt đi."
Anh Phi rất muốn mắng thằng tai tinh Lật Lâm kia.
Nhưng trở ngại có Sơ Tranh ở đây, anh Phi lý trí mắng trong lòng.
"Làm phiền anh Kim rồi."
"Đừng nói những lời ấy, bây giờ chuyện quan trọng nhất của cậu là dưỡng thương cho tốt, đúng không Thu tổng."
Sơ Tranh mặt không cảm xúc gật đầu: "Ừ."
Dạ Mị: "..."
Dạ Mị bị thương ở tay phải, ăn bằng tay trái rất tốn sức.
Sơ Tranh vừa ăn cháo vừa nhìn hắn vụng về biểu diễn màn ăn cơm bằng tay trái.
Có chút buồn cười...
Dạ Mị bị Sơ Tranh nhìn đến càng thêm ngại, dứt khoát vò đã mẻ không sợ sứt: "Thu tổng, có thể làm phiền cô không?"
Sơ Tranh hơi trầm mặc, đưa thìa trong tay cho hắn.
Dạ Mị: "..."
Dạ Mị: "Thu tổng có thể đút cho tôi không?"
Dù sao anh Phi cũng đã đi ra ngoài rồi, nơi này không có người khác, Dạ Mị cũng không ngại.
"Không phải anh có thể tự ăn sao." Sơ Tranh không muốn đút lắm.
"Nhưng tôi muốn Thu tổng đút." Dạ Mị mỉm cười ôn hòa: "Được chứ?"
Sơ Tranh: "..."
Mẹ!
-
Lật Lâm bị giam giữ riêng, một đêm không ngủ, vành mắt Lật Lâm xanh đen một mảnh.
Cuối cùng, có người đi vào, công thức hoá thông báo cho hắn ta: "Lật Lâm, anh có thể đi."
Lật Lâm tưởng là người đại diện của mình tới, không hề nghĩ nhiều, đi theo ra.
Nhưng hắn ta không nghĩ tới, người tới cũng không phải là người đại diện của hắn ta.
"Là cô..."
"Lật tiên sinh." Thu Chanh mặc quần áo tinh anh, nhìn rất có phong phạm của nữ cường nhân: "Tôi dẫn anh đi tắm rửa trước nhé?"
Lật Lâm: "..." Lật Lâm nhìn chằm chằm cô ta vài giây, cuối cùng đi theo Thu Chanh lên xe.
Xe rời đi từ cửa sau, khi vòng qua phía trước, Lật Lâm mới phát hiện chỗ cửa lớn có không ít người canh chừng.
"Lật tiên sinh còn chưa biết nhỉ?"
Thu Chanh tốt bụng nói cho hắn ta biết chuyện tối hôm qua hắn ta lên đầu đề.
Ở trên xe, Lật Lâm trông thấy tin tức liên quan đến mình, mặt mày âm trầm gọi điện thoại cho người đại diện.
Người đại diện lại nói bây giờ công ty bỏ mặc hắn ta, không có đoàn đội quan hệ xã hội cho hắn ta dùng.
Chuyện này phải do bọn họ tự giải quyết.
Lật Lâm suýt ném điện thoại.
Lật Lâm quay đầu nhìn về phía Thu Chanh bên cạnh: "Thu tiểu thư tới đón tôi là có giao dịch gì muốn thực hiện với tôi sao?"
Thu Chanh: "Lật tiên sinh là người thông minh, quả thật có một vụ hợp tác muốn bàn bạc với Lật tiên sinh."
Lật Lâm cảm thấy người phụ nữ này tìm tới cửa, vậy chắc chắn là mình có giá trị.
Cho nên...
"Vậy thì phải xem thành ý của Thu tiểu thư." Lật Lâm chỉ vào điện thoại di động: "Không bằng Thu tiểu thư giúp tôi giải quyết xong chuyện này trước đi?"
Thu Chanh: "Chuyện nhỏ."
-
Tin tức về Lật Lâm rất nhanh bị rút lui, thay thành chuyện một nữ minh tinh nổi tiếng đêm khuya hẹn hò.
Vị nữ minh tinh này nổi tiếng hơn Lật Lâm nhiều, quả nhiên rất nhanh vị trí lực chú ý của đại chúng đã bị thay đổi.
Mặc dù Lật Lâm không hài lòng với cách xử lý này lắm, nhưng bây giờ hắn ta không được chọn.
Lật Lâm xuống khỏi xe của Thu Chanh, đưa mắt nhìn xe của Thu Chanh rời đi, hắn ta cúi đầu đi về nơi ở của mình.
Lật Lâm đi không bao xa, trước mắt đột nhiên tối sầm lại, bị người ta bịt kín miệng mũi.
Lật Lâm kinh hãi trong lòng, theo bản năng giằng co.
Nhưng mà chưa giãy dụa được hai cái thì trước mắt đã trở nên mơ hồ.
-
Chỉ mấy tiếng sau, Lật Lâm lần nữa leo lên hot search.
Có người chụp được ảnh hắn ta ở bệnh viện, nằm trên giường bệnh.
Sau đó thì có người tự xưng là người của bệnh viện vạch trần, hắn ta bị đánh phế mất một cánh tay.
[ Mẹ nó, dưa gì đây? ][ Không phải hắn ta bị bắt sao? Vậy mà đã ra rồi á? Vừa ra thì đã bị người ta đánh gãy một cánh tay? ]
[ Dưa này không rõ ràng lắm nha. ]
[ Đáng đời tra nam! ]
Dân mạng ăn dưa đều không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng Lật Lâm biết chuyện này là do ai làm.
Đêm qua hắn ta vừa đả thương một cánh tay của Dạ Mị.
Ngày hôm sau hắn ta đã bị đánh gãy tay.
Chuyện này ngoại trừ người phụ nữ nói ngay trước mặt hắn ta câu "Anh động đến một sợi tóc của Dạ Mị, tôi sẽ bắt anh trả lại gấp trăm lần" ra thì còn có thể là ai?
Lật Lâm cầm điện thoại di động muốn báo cảnh sát.
Ấn xong ba con số, lại chậm chạp không ấn xuống.
Tổng giám đốc tập đoàn CAG sao lại tự động thủ chứ.
Báo cảnh sát không có bất cứ tác dụng gì.
Lật Lâm xóa ba con số đi, trong danh bạ điện thoại, tên Thu Chanh xâm nhập vào tầm mắt.
Lật Lâm híp mắt lại, ngón tay chuyển qua trên cái tên "Thu Chanh", ấn xuống, bấm gọi.
-
Điện thoại của Dạ Mị bị anh Phi thu, nói điện thoại có phóng xạ, có hại cho sức khỏe.
Dạ Mị cũng không quá xoắn xuýt chuyện này.
Anh Phi thấy hắn phối hợp như thế, trong lòng ngược lại có chút kỳ quái.
Sơ Tranh không thể nào ở lại bệnh viện mãi, trừ ngày ấy thì Sơ Tranh không tới nữa.
Ngược lại là dì Kim, ngày nào cũng mang đồ ăn ngon tới.
"Tiểu thư nói Dạ tiên sinh bị thương, phải bồi bổ nhiều, cố ý bảo tôi nấu cho ngài đấy."
"Thu tổng bảo dì Kim nấu sao?"
"Đúng vậy." Dì Kim cười ha hả: "Nếu không thì sao mà tôi biết chuyện Dạ tiên sinh bị thương được."
Dạ Mị cảm thấy trong lòng giống như có một dòng nước ấm chảy qua.
Cho nên dù Sơ Tranh không đến, Dạ Mị cũng cảm thấy rất vui.
Cô vẫn luôn nhớ đến mình mà.
Rất nhanh Dạ Mị đã có thể xuất viện tĩnh dưỡng, không cần ở lại bệnh viện nữa.
Khi xuất viện, anh Phi trả điện thoại di động lại cho hắn.
Dạ Mị xem tin tức, không phát hiện ra gì đặc biệt, mở trang web ra muốn tìm kiếm về Lật Lâm một chút.
Tên cũng đã đánh xuống rồi, nhưng hắn không ấn tìm kiếm.
Hồi lâu sau hắn xóa chữ đi, tắt điện thoại di động: "Anh Phi, đến CAG."
"Hả? Không về nhà sao?" Anh Phi nhìn cánh tay hắn: "Tay cậu..."
Dạ Mị cử động cánh tay: "Bác sĩ cũng đã nói không nghiêm trọng, tĩnh dưỡng lâu như vậy cũng đã khỏi rồi."
Anh Phi: "Khỏi gì mà khỏi, bác sĩ bảo về nhà tĩnh dưỡng!"
Dạ Mị bất đắc dĩ cười cười: "Em chỉ đi gặp Thu tổng thôi, lại không làm việc gì nặng. Anh Phi, anh đừng xem em như nhân sĩ tàn tật cấp 10 mà."
Anh Phi: "Tôi vì ai hả? Còn không phải vì cậu à, không biết lòng người tốt!"
Dạ Mị lập tức khen một câu: "Anh Phi tốt nhất rồi, làm phiền anh Phi đưa em đi."
Anh Phi: "..."
*
Anh Phi: Tôi thật khổ!
Tiểu tiên nữ: Không sao, bảo họ bỏ phiếu cho nghệ sĩ của anh đi!!
Anh Phi:???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.