Độ nóng của việc này rất nhanh bị đè xuống, không quá hai ngày trên mạng đã không tìm thấy được chút tung tích nào nữa.
"Dạ Mị!"
Dạ Mị nghe thấy tiếng quát chói tai này, ngẩng đầu nhìn vào trong góc khuất.
Lật Lâm mặc áo hoodie, mũ che khuất dung mạo của hắn ta.
"A Lâm..."
Lật Lâm đi về phía hắn, âm u nhìn chằm chằm hắn: "Anh trai, anh đúng là lợi hại thật. Sao tôi lại không biết anh còn có thể làm ra chuyện như vậy chứ?"
Dạ Mị nghe không hiểu: "A Lâm, em đang nói gì vậy?"
Trong mắt Lật Lâm có oán hận lưu chuyển: "Tôi nói gì anh không rõ sao? Tôi như bây giờ anh hài lòng chưa?"
"A Lâm..."
"Chính là anh hại chết cha mẹ tôi, bây giờ còn muốn hại chết tôi sao?" Lật Lâm đột nhiên giơ tay bóp cổ hắn, ấn Dạ Mị lên bức tường bên cạnh.
Lật Lâm như bị điên, lực tay cực lớn.
Dạ Mị khó thở: "A... A Lâm..."
Lật Lâm: "Tao đã sớm biết mày là tai tinh mà, người chết nên là mày!! Là thứ tai tinh như mày!!"
Trong đầu Dạ Mị thiếu dưỡng khí.
Trước mắt giống như trở lại buổi tang lễ của cha mẹ Lật Lâm.
Lật Lâm cũng bóp cổ hắn như thế này, mặt mày thiếu niên đó trùng điệp lên người đàn ông trước mặt này.
Nhiều năm như vậy, hắn ta không hề thay đổi —— sự thù hận đối với hắn không hề thay đổi.
Dạ Mị cảm thấy mình thở không thông nữa.
Sức lực trên cổ đột nhiên buông lỏng.
Lật Lâm buông lỏng hắn ra: "Tao mới không để mày chết đâu, tao muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792486/chuong-2393.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.