Dạ Mị bất tri bất giác dựa vào Sơ Tranh ngủ thêm một lát nữa, khi tỉnh lại lần nữa thì đã mười rưỡi.
Hắn mở mắt ra thì nhìn thấy màn hình điện thoại di động của Sơ Tranh.
Vừa vặn là video của phim Tuyết Vực, không có âm thanh, im ắng mở như thế.
Dạ Mị không biết Sơ Tranh xem cái này làm gì, nhưng tự bản thân mình xem vẫn có hơi xấu hổ.
Cũng may Sơ Tranh phát giác được hắn dậy rồi, thoát ra ngoài.
"Đói bụng không?"
"Ừ... Có một chút."
Lúc này Dạ Mị mới phát hiện bên cạnh đặt bữa sáng... Đây chẳng phải là nói dì Kim từng đi vào sao?
Dạ Mị: "! ! !"
Lúc này Dạ Mị không muốn ăn bữa sáng gì nữa, hắn chỉ muốn tìm một chỗ để lẳng lặng mà thôi.
Dạ Mị chỉ ăn một chút.
"Không ăn nữa?"
Dạ Mị lắc đầu, nụ cười dịu dàng: "Muốn ăn trưa cùng cô, được chứ?"
Sơ Tranh cầm ngón tay hắn hôn một chút: "Yêu cầu của anh, đương nhiên được."
Trái tim Dạ Mị giống như bị đánh trúng, một hồi lâu sau, hắn cong đầu ngón tay lại: "Thu tổng, cô tốt với tôi như vậy, sau này tôi sẽ không muốn rời khỏi cô nữa đâu."
"Tại sao lại rời khỏi tôi." Sơ Tranh hơi híp mắt: "Anh muốn rời khỏi tôi?"
Dạ Mị: "Tôi không muốn rời khỏi cô, nhưng hiệp nghị của chúng ta..."
"Anh đã đọc mấy tờ cuối cùng chưa?" Sơ Tranh đột nhiên hỏi.
"? ? ?"
Lúc ấy Dạ Mị căn bản không đọc kỹ phần hiệp nghị kia, chỉ biết là thời gian ba năm.
Cô cho hắn tài nguyên, mà hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792483/chuong-2390.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.