Răng rắc ——
Trong không khí vang lên tiếng thứ gì đó vỡ vụn.
Những ánh sáng nóng rực và chói mắt kia đột nhiên biến mất, Ti Tàng đứng trên bậc thang hơi mờ.
Ra rồi?
Sơ Tranh xách theo một con rắn, đứng ở vị trí dựa vào tường.
Ti Tàng nhìn chằm chằm người đối diện, cô lại không hề bị thương chút nào...
Hắn cũng đã chuẩn bị tốt để nhặt xác cho cô.
Nhưng cô vậy mà vẫn còn sống, còn phá được kết giới.
"Là con này à?" Sơ Tranh xách con rắn mềm oặt lên hỏi.
Ti Tàng không nhìn con rắn kia, chỉ cau mày: "Rốt cuộc ngươi là ai?"
Sơ Tranh không chút do dự đáp: "Người của anh."
"..." Ti Tàng nhíu mày: "Bản vương không nói đùa với ngươi, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao có thể đối phó với yêu?"
Nhân loại bình thường căn bản không thể nào làm được.
Sơ Tranh nhìn rắn trong tay, trầm tư một lát, hỏi: "Nó yếu, trách tôi à?"
"..."
Yếu?
Hắn không có yêu lực, trong thời gian ngắn đều không làm gì được đối phương, thế mà lại nói con rắn kia yếu?
Là hắn có hiểu lầm gì với từ yếu à?
"Thứ đồ chơi này anh có cần không?" Sơ Tranh đi về phía trước một bước: "Cầm vô cùng..." Nặng.
Chữ "nặng" còn chưa nói khỏi miệng, Ti Tàng đã cảnh giác lui về phía sau một bước.
Sơ Tranh ném rắn xuống đất, giữa lông mày liên tục xuất hiện khí thế hung ác: "Anh có ý gì?" Ta cứu được mi, mi không cảm ơn thì cũng thôi đi, bây giờ còn chất vấn ta.
"Trả lời câu hỏi phía trước của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792454/chuong-2361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.