Người đàn ông bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Sơ Tranh và Ti Tàng: "Có phải là các người không, các người giấu cây đi đâu rồi? Có phải các người trộm cây của tôi không!!"
Ti Tàng ăn mặc quá đặc biệt, người đàn ông không khỏi nhìn thêm vài lần.
Sơ Tranh hơi ngăn trước Ti Tàng, vừa vặn chặn cả mầm cây nhỏ trong tay hắn, khí định thần nhàn hỏi người đàn ông: "Cây gì?"
Người đàn ông: "Chính là gốc cây ở chỗ này!"
Sơ Tranh: "Tôi không nhìn thấy."
"Rốt cuộc có có không? Anh đừng lãng phí thời gian của chúng thôi." Người phía sau người đàn ông nghe mà không hiểu gì, hơi không kiên nhẫn thúc giục.
Người đàn ông lập tức đi trấn an vài câu, quay đầu lại là vẻ hung thần ác sát: "Cô mau trả cây lại đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Sơ Tranh không kiêu ngạo không tự ti hỏi: "Anh nói chỗ này có cái cây đúng không?"
Người đàn ông: "Đúng!"
Sơ Tranh: "Anh nhìn thấy lúc nào?"
Người đàn ông: "Đại khái hơn bốn tiếng trước."
Sơ Tranh: "Lớn cỡ nào?"
Người đàn ông: "Lớn tầm ít nhất là mười mấy người ôm mới hết."
Sơ Tranh: "Muốn chở một cái cây lớn như vậy đi trong vòng bốn tiếng, anh cảm thấy có thể làm được không? Hơn nữa các anh có thấy ở đây có dấu vết từng vận chuyển cây không?"
Rất nhiều chỗ quanh công trường đều là bùn đất, nhìn từ vết tích gần đây thì người sáng suốt đều có thể phân biệt ra được, nơi này đã rất lâu rồi không có xe lái vào.
"..."
Trong lúc nhất thời người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792445/chuong-2352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.