Sơ Tranh: "..."
Người ta lại không cởi thật.
Sao lại không biết xấu hổ rồi?
Ti Tàng có chút hoài nghi nhìn Sơ Tranh: "Nhân loại các ngươi đều như vậy à?"
"Cô ấy là diễn viên."
"Diễn viên là gì?"
"..."
Sơ Tranh hít sâu, thở ra, hít sâu, lại thở...
Thẻ người tốt mà, của mình đấy, không thể đánh đâu.
Sau khi xây dựng tâm lý thật tốt trong lòng xong, ép buộc mình tỉnh táo lại, cô bắt đầu giải thích cho Ti Tàng nghe cái gì gọi là diễn viên.
"Cho rất nhiều người nhìn?" Ti Tàng bắt được trọng điểm: "Như thế mà còn không gọi là không biết xấu hổ à?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Đây gọi là hiến thân vì nghệ thuật." Mi biết cái gì!
Ti Tàng: "..."
Ti Tàng nhìn hình ảnh đã chuyển cảnh trên màn hình, suy nghĩ câu nói hiến thân vì nghệ thuật của Sơ Tranh, cảm thấy cô đang nói nhảm, đây rõ ràng là không biết xấu hổ!
Ti Tàng mặt lạnh ngồi xuống, màn hình TV đột nhiên chuyển kênh, Ti Tàng vừa thích ứng được với hình ảnh kia, bỗng nhiên chuyển kênh, còn là phim chiến tranh, dọa cho hắn lại đứng lên.
Sơ Tranh cảm thấy cử chỉ này của Ti Tàng có chút khôi hài, không nói không rằng, chỉ nhìn hắn giày vò.
... A, cô còn quay lại.
Chờ sau này cho thẻ người tốt xem dáng vẻ ngu xuẩn của hắn.
Có thể là Ti Tàng sợ Sơ Tranh khinh bỉ hắn, cũng không hỏi lại nữa.
Rất nhanh Ti Tàng đã phát hiện thứ có thể làm cho hình ảnh chuyển đổi chính là một thứ nho nhỏ trên ghế sofa, cũng nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792440/chuong-2347.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.