Chương trước
Chương sau
Có thể là có khuôn mặt đẹp của Sơ Tranh gia trì, hai tiếng sau nhân viên khách sạn trực tiếp dẫn quản lý tới phòng Sơ Tranh.
Quản lý nhìn khá mệt mỏi, trông thấy Sơ Tranh vẫn hơi kinh ngạc.
Quản lý giữ vững tinh thần: "Chào ngài, xin hỏi ngài tìm tôi có chuyện gì không?"
Sơ Tranh giơ tay ra hiệu quản lý ngồi.
Cô gái bắt chéo chân, tư thế mặc dù tùy ý, nhưng lại mơ hồ lộ ra khí chất tự phụ của bậc trên cao.
Quản lý cũng rất mệt, muốn ngồi nghỉ ngơi một chút, cho nên không từ chối.
Sơ Tranh: "Email thu mua tôi gửi cho các anh, các anh không trả lời lại, tôi đành phải tự tới cửa."
Quản lý "A" một tiếng.
Hòm thư công khai với bên ngoài của họ nhận được rất nhiều mail, hơn nữa có rất nhiều thứ không hiểu nổi.
Kiểu như tuyên bố muốn thu mua này... Cũng có rất nhiều.
Nhưng nếu thật sự có mục đích thì ai lại nói qua mail bao giờ, đều trực tiếp tiếp xúc với phía họ, cho nên loại này từ trước đến nay họ sẽ không để ý tới.
Quản lý lần nữa quan sát người đối diện, mặc dù khí thế có đủ, nhưng một mình cô...
"Tiểu thư, khách sạn của chúng tôi không có ý định bán, chỉ sợ ngài phải thất vọng rồi."
"Tiền không phải là vấn đề."
"Tiểu thư, đây không phải là vấn đề tiền bạc. Khách sạn chúng tôi tài chính đủ đầy, tình trạng kinh doanh cũng rất tốt..."
Quản lý lốp bốp nói một đống lời, Sơ Tranh đưa ra một tổng kết: "Nói cách khác khi tài chính của các anh thiếu thốn, tình trạng kinh doanh buôn bán không tốt thì sẽ bán?"
Quản lý: "..."
Sao lại cảm thấy lời này là lạ ấy nhỉ?
"Tiểu thư, thật sự rất xin lỗi..."
"Tôi muốn nói chuyện với ông chủ của các anh."
"..." Ông chủ là người mà cô muốn gặp là có thể gặp được sao?
Không biết có phải là khí thế của Sơ Tranh quá cường đại hay không, quản lý trầm mặc một hồi, bảo Sơ Tranh chờ một lát, anh ta đi xin ý kiến.
Có thể là hôm nay Sơ Tranh tới rất trùng hợp, ông chủ của họ vừa vặn đang ở đây, đồng ý Sơ Tranh gặp một lần.
Quản lý rất nhanh đã sắp xếp cho hai người gặp mặt đàm phán.
"Quản lý, cô ấy thật sự muốn mua khách sạn à?" Quản lý đi từ trong phòng ra, nhân viên khách sạn lập tức lên hỏi.
"Sao tôi biết được."
Cô gái kia... Nhìn không giống loại lương thiện gì.
Lời vừa rồi cô nói rất quỷ dị!
Nhân viên khách sạn vẻ mặt hoa si: "Cô ấy thật xinh đẹp, nếu như làm sếp của chúng ta..."
"Xinh đẹp xinh đẹp, cậu chỉ biết xinh đẹp." Quản lý mắng một tiếng: "Càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm, chưa nghe câu này bao giờ à?"
"..."
Anh ta chỉ đơn thuần cảm thấy cô gái đó rất xinh đẹp mà thôi.
Ai mà không thích người xinh đẹp?
Nhân viên khách sạn không dám mạnh miệng.
-
Sơ Tranh nói chuyện gì với ông chủ của họ ở bên trong, quản lý không biết.
Anh ta chỉ biết khi đi vào sắc mặt ông chủ không tốt lắm, nhìn giống như tức giận, nhưng lại giống như sợ hãi.
Mà cô gái tóc vàng đó khí định thần nhàn ngồi ở một bên khác, một tay chống cằm, ánh mắt bình tĩnh như một đầm nước đọng.
Bầu không khí này... Không đúng!
Xảy ra chuyện gì?
Quản lý nuốt một ngụm nước bọt: "Phạm tổng..."
Sắc mặt Phạm tổng xanh xám, cắn răng nghiến lợi phun ra mấy chữ: "Đi gọi người của bộ pháp vụ tới đây."
"... Vâng." Sơ Tranh đã sớm chuẩn bị xong hợp đồng, có bản điện tử cũng có bản giấy, muốn ký cái nào cũng được.
Quản lý nhìn thấy lúc Phạm tổng của bọn họ ký tên, tay cũng đang run rẩy.
"Đồ đâu?"
"Sau khi giao nhận hoàn thành, tất nhiên sẽ đưa cho Phạm tổng."
"..." Phạm tổng trừng Sơ Tranh, giống như trước mặt ông ta không phải một cô gái xinh đẹp, mà là ác ma dữ tợn.
Làm ông ta vừa căm hận lại vừa sợ hãi.
Quản lý cũng không dám thở mạnh.
Thời gian ngắn như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sơ Tranh không thèm đếm xỉa đến ánh mắt của Phạm tổng, ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Hợp tác vui vẻ, người của tôi sẽ làm việc với các anh." Người của ta đi đâu tìm được đây... Có chút sầu.
Phạm tổng âm u: "Cô gái, làm người tốt nhất nên giữ lại một con đường."
Thật đáng tiếc, ta không phải là người.
Sơ Tranh sửa đổi câu nói này một chút rồi trả lại cho ông ta: "Phạm tổng, làm người tốt nhất nên có điểm mấu chốt."
Phạm tổng: "..."
Sao hôm nay ông ta lại tới đây chứ!
Rốt cuộc con ranh chết tiệt này lấy đâu ra những thứ ấy... Nếu như tuôn ra ngoài, thì ông ta xong luôn rồi.
"Phạm tổng, gặp lại sau."
Phạm tổng: "..."
Cũng không muốn gặp lại.
Sơ Tranh vừa bước ra khỏi cửa phòng, Vương Giả đã nhảy ra.
【 Tiểu tỷ tỷ... 】 Vương Giả có chút bất lực: 【 Cô cứ không thể mua bình thường được sao? Chúng ta có tiền mà, đập đến khi ông ta bán mới thôi không tốt sao? 】
Tiêu tiền của nó không thơm sao?
Sơ Tranh: Mi còn quản ta mua kiểu gì nữa à, mua được là được rồi, đánh rắm nhiều.
【 Tiểu tỷ tỷ, văn minh! 】
Sơ Tranh: Ta lại không nói ra.
【...】
Vương Giả sụp đổ đến thút thít, cũng phát cho Sơ Tranh một cái nhiệm vụ ẩn.
【 Nhiệm vụ ẩn: Mời thu hoạch được một tấm thẻ người tốt từ Phong Diên, ngăn cản Phong Diên hắc hóa. 】【 Mời tiểu tỷ tỷ lập tức lên tầng 12 của khách sạn. 】
【 Tiểu tỷ tỷ, đi đi!! Xông lênnnn!! 】 Vương Giả đột nhiên như được bơm máu gà.
Chỉ có thẻ người tốt trị được cô!
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh thở ra một hơi, trông thấy cách đó không xa, nhân viên khách sạn vội vàng đi đến chỗ quản lý, không biết nói cái gì, sắc mặt quản lý biến hóa, vừa gọi điện thoại vừa rời đi.
Sơ Tranh híp mắt lại, vừa kiểm tra camera giám sát của khách sạn, vừa đi lên tầng 12.
Nhân viên trong khách sạn nhìn có vẻ rất căng thẳng, kiểm tra khắp hành lang và các nơi khác, không biết đang tìm thứ gì.
Rất nhanh Sơ Tranh đã biết được bọn họ đang tìm gì.
Hai nhân viên vừa tìm vừa nói chuyện, âm thanh truyền đến chỗ Sơ Tranh.
"Không có bom thật đấy chứ?"
"Không biết... Chúng ta không báo cảnh sát sao? Tôi hơi sợ, lỡ như có bom thật thì sao."
"Nhưng phía trên nói trước tiên không được báo cảnh sát..."
"Vì sao lại không báo cảnh sát, nếu thật sự có bom thì không phải chúng ta sẽ chết chắc sao?"
"Những người tới khách sạn hôm nay có ai mà không phải là ông lớn? Nếu như không có thật, danh dự của khách sạn chúng ta có thể sẽ bị hủy."
"Nhưng không thể vì danh dự của khách sạn mà lấy nhiều người như vậy ra đùa được? Trong khách sạn chúng ta bây giờ bao gồm cả khách thì có hơn nghìn người đấy!"
Người kia rõ ràng hơi bất đắc dĩ: "Cậu nói với tôi cũng vô dụng thôi, cũng không phải do tôi quyết định..."
Bom?
Ai to gan như vậy, dám đặt bom ở đây?
Đinh ——
Sơ Tranh đến tầng 12.
Cửa thang máy mở ra, âm thanh huyên náo bên ngoài lập tức truyền vào.
Tiếng kêu sợ hãi, tiếng rống, tiếng khuyên can đan xen vào nhau, âm thanh gần như sắp xốc cả toàn bộ cuộc yến hội này lên.
Sơ Tranh nhìn thấy Phong Diên giữa đám người.
Phong Diên bị người ta chắn lại, sắc mặt cực kỳ âm trầm.
Đối diện có một người đàn ông, cũng bị chắn giống như hắn.
Hiển nhiên người gây nên bạo động chắc là hai vị này...
Thẻ người tốt giỏi nha, cũng biết đánh nhau luôn rồi.
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Sơ Tranh, cô liếc mắt qua liếc thấy trong đám người có người thừa dịp hỗn loạn tới gần, một tia hàn quang chợt lóe lên.
Sơ Tranh giật mình trong lòng, đẩy đám người ra đi vào bên trong.
"Phong Diên!"
Sơ Tranh kêu một tiếng.
Phong Diên ngẩng đầu nhìn về phía đám người, cô gái đi từ trong đám người tới, mái tóc dài vàng óng tung bay phía sau.
Sắc mặt Phong Diên hơi biến đổi, vậy mà lại bình tĩnh trở lại, cũng tránh khỏi người ngăn mình, còn bất động thanh sắc kéo lại quần áo.
Không muốn để cô nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.
... Nhưng vì sao chứ? Chỉ là một người máy mà.
"Cẩn thận!"
Cẩn thận cái gì?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu Phong Diên, bên cạnh bỗng nhiên có người đụng phải hắn.
Thân thể phát giác được nguy hiểm theo bản năng, nhưng xung quanh đều là người, mặc kệ đi bên nào cũng không phải là một lựa chọn tốt.
Vật lạnh băng chạm vào bên hông hắn.
Trong đầu Phong Diên "ong" lên, lại nhanh chóng bình tĩnh lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.