Chương trước
Chương sau
"Sông Vong Xuyên xuất hiện theo chân nàng, không biết các ngươi nghĩ sao về chuyện này?"
Liên quan tới sông Vong Xuyên, người của những môn phái lớn biết nhiều hơn người bình thường một chút.
Chỉ là bọn họ chưa từng nghe nói sông Vong Xuyên sẽ xuất hiện theo con người, rồi biến mất theo người.
"Còn một tin đồn nữa nói nàng đến từ Ma Sơn."
Đại điện đầu tiên là yên tĩnh, sau đó sôi trào.
"Ma Sơn??"
"Vậy không phải nàng là Ma Linh sao?"
"Ai triệu hoán nàng đến?"
"Nếu như tin đồn này là sự thật, vậy thì nàng chính là Ma Linh. Mà Ma Sơn nằm ở chỗ giao nhau giữa hai giới âm dương, là nơi mà sông Vong Xuyên cần phải đi qua..."
Còn về Ma Linh, có người nói là bị nguyền rủa.
Có người nói trước kia họ là ác linh, sau khi thăng cấp thì biến thành Ma Linh.
Cũng có người nói họ là thủ vệ, canh giữ ở nơi tiếp giáp âm dương.
"Tông chủ!! Tông chủ... Trầm Âm đến rồi!!" Có đệ tử xông từ ngoài cửa vào, ngã nhào xuống đất.
Đám người: "..."
Bọn họ vừa thảo luận về cô, sao cô lại tới rồi?
"Nàng tới làm gì?"
"... Nàng... Nàng mang theo Mạnh... Mạnh trưởng lão." Đệ tử kia vất vả lắm mới nói được một câu đầy đủ.
Chuyện liên quan tới Mạnh Vị Hàn, có một số chuyện những tông môn khác vẫn chưa biết rõ tình hình lắm.
Ví dụ như vị đồ đệ mà Mạnh Vị Hàn chọn làm vật chứa cũng chưa chết, ngay lúc này vị đồ đệ ấy chính là Trầm Âm.
-
Sơ Tranh mang theo Mạnh Vị Hàn tới cửa, ý niệm đầu tiên của Phá Ma tông chính là cô đến để đòi một lời giải thích.
Trong chuyện này, cô là người bị hại tuyệt đối.
Cho nên Phá Ma tông cũng không muốn môn phái khác theo tới, nhưng mà tất cả mọi người đã nghe thấy được, không cho theo tới ngược lại càng có vấn đề.
Sơ Tranh không vào tông môn, mà chờ ở cổng núi.
Mạnh Vị Hàn bị trói gô, đổ xuống bậc thang, không biết sống hay chết.
Một đám người hấp tấp giết tới.
Người trông thấy trước tiên chính là cô gái kia, xung quanh đều là đệ tử của Phá Ma tông, trận địa đã sẵn sàng.
Mà cô bình thản dựa vào quan tài, không thấy chút căng thẳng nào.
Trong quan tài còn có một thiếu niên, hai tay đặt trên mép quan tài, ngoan ngoãn không nói ra được.
Có người cảm thấy thiếu niên kia khá quen mặt...
Hình như từng gặp ở đâu đó rồi.
Sơ Tranh dựa vào ký ức của nguyên chủ, nhận ra người dẫn đầu là tông chủ Phá Ma tông.
"Trầm... Âm..." Tông chủ nhíu mày nhìn cô: "Ngươi có ý gì đây?"
"Đưa tội phạm truy nã đến cho các ngươi." Sơ Tranh chỉ vào Mạnh Vị Hàn: "Không muốn?"
Ta tìm lâu lắm mới thấy đấy!
"Ngươi hảo tâm như thế à?" Đằng sau không biết là môn phái nào hét lớn một câu.
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Bởi vì ta là người tốt." Ngày hôm nay cũng đang cố gắng làm người tốt đó!
Đám người: "??"
Vậy nhân vật chính trong câu chuyện giết người như ngóe đấy là ai hả?
Sợ là ngươi đang đùa bỡn chúng ta thì có!!
Tông chủ Phá Ma tông tằng hắng một tiếng: "Ngươi chỉ đến để đưa Mạnh... Vị Hàn?"
"Không thì sao?" Sơ Tranh liếc nhìn bọn họ một chút: "Còn có thể giết các ngươi à?"
Kẻ nhát gan đã rút vũ khí ra.
"Ta không rảnh rỗi như vậy, giao người cho các ngươi, đừng để hắn chạy lần nữa." Ta bắt lại rất phiền phức.
Tông chủ: "..."Có lẽ Mạnh Vị Hàn bị tiếng nói chuyện đánh thức, vừa mở mắt ra, người đầu tiên trông thấy chính là tông chủ.
Hắn ta giật mình trong lòng, hình ảnh mơ hồ trong đầu dần dần rõ ràng.
Hắn ta chỉ nhớ rõ cuối cùng mình nhìn thấy nữ nhân kia...
Sau đó... Chuyện sau đó hắn ta không nhớ rõ.
"Nghê Nhi!"
Mạnh Vị Hàn nhớ tới Yến Hồng Nghê, lập tức quay đầu nhìn xung quanh.
Không trông thấy Yến Hồng Nghê, ngược lại trông thấy Sơ Tranh khí định thần nhàn.
"Ngươi đưa Nghê Nhi đi đâu rồi!" Mạnh Vị Hàn nổi giận gầm lên một tiếng.
"Mạnh trưởng lão, nói chút đạo lý đi, chính ả tự chạy, sao ta biết ả đi đâu được."
Yến Hồng Nghê vừa thấy cô bắt được Mạnh Vị Hàn, thì đã chạy trốn không chút do dự.
Cô vô tội.
Mạnh Vị Hàn cũng không tin, lửa giận trong đáy mắt như sắp tràn ra tới nơi rồi.
"Đừng nhìn ta như vậy, ta sợ." Giọng điệu bình tĩnh kia làm gì có nửa phần sợ hãi.
Mạnh Vị Hàn giãy dụa muốn đứng dậy, bị đệ tử tông môn đằng sau đè lại.
"Ta mang ngươi về, cho ngươi ăn ngon uống sướng, ngươi báo đáp ta như thế sao? Lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi à!!"
Sơ Tranh: "???"
Con chó điên này bị điên thật rồi à?
Hóa ra ta còn phải cảm ơn ngươi chắc?
Ai cho ngươi mặt mũi to thế!
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ta chỉ là một vật chứa, không có tình cảm."
"Nàng có ý gì??"
Đám người đằng sau không hiểu lắm.
"Nàng... Là Sơ Tranh chân chính?" Cũng có số ít người biết chuyện.
Đám người: "!!!"
Nàng còn sống?
Thuật phục sinh cuối cùng là một mạng đổi một mạng, nàng làm vật chứa, thì nên biến mất sau khi Yến Hồng Nghê phục sinh mới phải.
Biến mất kiểu hồn phi phách tán ấy. Vì sao lại còn sống?
"Các ngươi đã sớm biết?" Có người thấy tông chủ Phá Ma tông không hề ngoài ý muốn, lập tức chất vấn một tiếng.
Phá Ma tông không muốn cho người ta biết chính là sợ có người phát hiện ra chuyện này, từ đó lại bắt đầu muốn làm những cấm thuật ấy.
Nhưng tông chủ Phá Ma tông cảm thấy đây chỉ là trùng hợp...
"Người giao cho các ngươi." Sơ Tranh không có tâm tình nghe bọn họ nói lung tung.
"Đứng lại!"
Mấy người chặn Sơ Tranh lại.
"Làm gì?" Muốn đánh nhau phải không!
"Ngươi là Sơ Tranh?"
"Đi không đổi tên ngồi không đổi họ —— Trầm Âm." Thân thể này của cô chính là Trầm Âm, hoàn toàn không có bệnh.
Lý lẽ siêu hùng hồn!
"..."
"Ngươi là người trong cuộc của chuyện Mạnh Vị Hàn, ngươi không thể đi!"
Sơ Tranh thân thiện nhắc nhở: "Có phải ngươi quên ta làm gì rồi không?"
Người kia sững sờ, sau đó mới nhớ tới, cô không chỉ là Sơ Tranh.
Cô còn là Ma Linh Trầm Âm được đồn đại sôi nổi gần đây.
Ma đầu có thể một mình giải quyết một đám ma thú, có sông Vong Xuyên xuất hiện theo chân.
Sơ Tranh kéo quan tài nghênh ngang rời đi, không ai dám chặn nữa.
Trong bầu không khí cứng ngắc, có người nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi có thấy thiếu niên kia khá quen không?"
Bọn họ làm gì có tâm tình quan tâm thiếu niên gì đó.
Bây giờ quan trọng nhất chính ma đầu kia kìa.
-
Sơ Tranh gặp phải một đám người ở chân núi, đám người này rất hay, bọn họ là người của Tuyệt Y lâu.
Cho nên liếc mắt một cái là nhận ra Kinh Phá.
"Ngươi lại không chết!" Người dẫn đầu kinh hãi nhìn Kinh Phá.
Kinh Phá: "Sư huynh, ta không chết ngươi rất thất vọng sao?"
Sơ Tranh nhíu mày, đây chính là tên sư huynh đó của thẻ người tốt?
"Ngươi không thể nào còn sống được..." Người kia lắc đầu, không tin vào mắt mình: "Sao ngươi lại không chết!!"
Đó là cấm địa, gã tận mắt nhìn thấy hắn rơi vào chỗ đó.
Sư phụ từng nói không ai có thể còn sống ra khỏi đó, vì sao hắn vẫn còn sống?
"Ngươi không phải Kinh Phá, ngươi là ai?" Gã chỉ vào Kinh Phá: "Tại sao ngươi lại giả mạo quái vật kia!"
"Rầm!"
Nam nhân bị đập bay, đụng vào cột đá bên cạnh, đập xuống đất.
Yết hầu ngai ngái một trận, máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
"Sư huynh!"
"Sư huynh không sao chứ."
Người của Tuyệt Y lâu xúm lại, đỡ nam nhân dậy.
Nam nhân kinh hãi trong lòng, vừa rồi là ai ra tay?
"Giết hắn?" Sơ Tranh hỏi Kinh Phá.
"Không cần." Kinh Phá lắc đầu, ngoan ngoãn không nói ra được: "Chúng ta đi thôi."
"Thật sự không cần?"
"Không cần." Kinh Phá kéo Sơ Tranh: "Ta muốn ăn mứt quả, chúng ta đi mua đi."
Sơ Tranh híp mắt lại, nhìn về phía nam nhân bên kia một chút.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.