"Vu Việt công tử, các ngươi làm gì ở đây vậy? Những người khác... Trầm Âm!!"
Bên bờ đột nhiên có mấy người nhảy ra, nhìn thấy Vu Việt trước, sau đó mới trông thấy Sơ Tranh sau gốc cây khô.
Tại sao lại là tên ma đầu này!
Âm hồn bất tán mà!
Sơ Tranh nhìn mấy người kia một chút, vốn chỉ tùy ý quét qua, ai ngờ lại trông thấy Yến Hồng Nghê được người ta che chở.
"..."
Ôi, Mạnh Vị Hàn đâu?
Sao chỉ còn lại một mình Yến Hồng Nghê thế này?
Không sợ ả bị người ta ức hiếp à?
"Vu Việt ca ca." Yến Hồng Nghê nhìn thấy Vu Việt, con ngươi tỏa sáng, chạy từ trên bờ xuống, chạy thẳng đến bên này.
"Vu Việt ca ca, muội rất lo lắng cho huynh." Yến Hồng Nghê đi lên là kéo tay áo Vu Việt: "Huynh không sao chứ."
Trong lúc Yến Hồng Nghê nói chuyện, còn thỉnh thoảng liếc trộm Sơ Tranh.
Cũng không biết là đang muốn tuyên bố cho Sơ Tranh biết người là của ả, hay là đang khiêu khích rằng quan hệ của ả với Vu Việt càng tốt hơn.
Vu Việt bất động thanh sắc rút tay áo mình về: "Không sao, Mạnh trưởng lão đâu?"
"Sư phụ tách khỏi muội rồi." Yến Hồng Nghê cũng không phát hiện Vu Việt có gì không thích hợp: "Muội gặp phải các vị đại ca này, cho nên đi cùng họ."
Sơ Tranh: "???" Vu Việt là ca ca, những người khác chính là đại ca?
Nhìn tuổi tác mấy người kia cũng không lớn lắm đâu!
Yến Hồng Nghê nghiêng người sang, hạ giọng: "Vu Việt ca ca, sao huynh lại đi cùng... Cùng nàng?"
"Có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792336/chuong-2243.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.