Ác linh bị ánh mắt ấy của Sơ Tranh nhìn đến, lập tức run rẩy một cái.
"... Ta ta ta ta... Ta chỉ có thể dẫn đường, không thể giúp các ngươi ngăn cản Ngũ Âm mê trận mà." Ác linh rất vô tội.
Nó cũng không phải vạn năng!
Nhìn nó như vậy có ích gì đâu!
Sơ Tranh dẫn theo Kinh Phá tiếp tục đi lên phía trước, sau đó không tiếp tục gặp phải những nguy hiểm khác nữa.
"Vẫn còn rất xa?" Đi lâu như vậy, bia đá xung quanh lại không có gì khác biệt, Sơ Tranh cảm thấy như mình vẫn đi vòng vòng tại chỗ.
Có phải ác linh này đang chơi mình không.
"... Sắp đến rồi."
"Vừa rồi ngươi cũng nói sắp đến rồi, bây giờ còn chưa đến."
"Thật sự sắp rồi, lần này là thật." Ác linh chạy rất xa, sợ Sơ Tranh động thủ.
"..."
Sơ Tranh hít sâu một hơi, chịu đựng táo bạo, ra hiệu nó tiếp tục đi.
Ác linh vội vàng dẫn đường, Sơ Tranh nghiêng đầu hỏi người bên cạnh: "Mệt không?"
Kinh Phá lắc đầu.
"Mệt thì nói với ta, chúng ta không gấp."
Ác linh: "???" Tiêu chuẩn kép!
Ác linh đột nhiên ngừng lại, giơ tay ra hiệu Sơ Tranh dừng lại.
"Có người đến..." Sau bia đá trong rừng cây nơi xa có tiếng bước chân.
Kinh Phá ngay lập tức trùm mũ trùm lên, xê dịch ra sau lưng Sơ Tranh.
Tiếng bước chân từ xa mà đến, gần như chỉ mới đảo mắt, thì đã đến trước mặt.
Mấy người hoảng loạn gấp gáp cùng lúc xuất hiện trước mặt Sơ Tranh.
"Ma đầu!"
Thấy rõ người bên này, tất cả mọi người bên kia đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792329/chuong-2236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.