Trên mặt Mạc Hướng Thu có chút không nhịn được, nghi ngờ con nuôi của ông ta trộm đồ, như thế không phải là vả vào mặt ông ta sao.
"Đại quản gia, bị mất thứ gì vậy? Có phải là tính sai rồi không? Đứa con gái này của tôi rất nhát gan, không thể nào trộm đồ được." Lúc này dù thế nào Mạc Hướng Thu cũng phải nói chuyện giúp Sơ Tranh.
"Đồ bị mất rất quan trọng, không tiện báo cáo." Đại quản gia nói.
"Vậy ông đã tìm được chưa?" Sơ Tranh không kiêu ngạo không tự ti nhìn đại quản gia.
"..." Đại quản gia đột nhiên ngừng lại.
Tuy có giám sát làm chứng, nhưng Sơ Tranh chỉ xuất hiện bên ngoài gian phòng, cửa phòng nằm ở góc chết của giám sát, rốt cuộc cô có đi vào hay không thì cũng khó mà nói được.
Bây giờ còn chưa tìm được chứng cứ...
Lời khai của người hầu kia cũng không biết là thật hay giả.
Đại quản gia: "Sơ Tranh tiểu thư có thể giải thích một chút xem tại sao lại xuất hiện ở đó không?"
Sơ Tranh nhớ lại: "Phí Tẫn Tuyết bảo tôi đến đó."
"Tẫn Tuyết tiểu thư bảo ngài đến đó làm gì?" Đại quản gia nghi hoặc.
Sơ Tranh trầm ngâm một lát, rất thật lòng: "Vì vu oan hãm hại tôi?"
Đại quản gia: "..."
Lời này của cô nói đến hơi to gan nha.
Đại quản gia hít sâu một hơi: "Sơ Tranh tiểu thư, xin ngài báo rõ chi tiết."
"Tôi đang nói thật." Sơ Tranh thái độ thờ ơ: "Ông muốn tin hay không thì tùy."
"Mạc Sơ Tranh!" Mạc Hướng Thu tức giận đến mức xém chút đánh người:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792275/chuong-2182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.