Sơ Tranh nằm trong ghế, nơi xa là đội ngũ của Hạ Lập, bên kia lóe lên không ít ánh sáng, giống như ngọn lửa nhỏ lóe sáng trong bóng tối.
Sơ Tranh bỏ bánh quy vào trong miệng, cô bỏ một cái, Bắc Trì bên cạnh lại gần, cưỡng ép ngậm đi từ miệng cô.
Sơ Tranh: "???"
Sơ Tranh đưa bánh quy cho hắn ăn, Bắc Trì lại rất phản nghịch không chịu ăn.
Mi lại có bệnh gì à?
Ta ăn tương đối thơm sao?
Sơ Tranh xoay người, đưa lưng về phía Bắc Trì.
Bắc Trì từ từ chạy tới, mắt không chớp nhìn chằm chằm cô.
"!!!"
Sơ Tranh cầm một miếng bánh quy nhỏ, thử bỏ vào trong miệng, quả nhiên cô còn chưa kịp cắn một miếng, Bắc Trì đã lại gần, ngậm bánh từ chỗ cô đi, răng rắc răng rắc nhai hai lần, nuốt xuống.
"..."
Thật sự có bệnh.
Sơ Tranh cầm bánh quy, leo lên trần xe.
Bắc Trì không thể đi lên, chỉ có thể đi vòng quanh xe dã ngoại, thỉnh thoảng "he he" hai tiếng.
Sơ Tranh nằm trên trần xe, thoải mái ăn xong bánh quy, lúc này mới thò đầu ra nhìn hắn.
Kết quả nhìn một vòng mà không nhìn thấy người.
Đáy lòng Sơ Tranh hơi ngưng lại, con hàng này sẽ không chạy chứ?
Cô vội vàng nhảy xuống xe, vừa xuống thì đã bị người nhào vào lòng.
Phía sau lưng Sơ Tranh đụng vào xe, thân thể Bắc Trì đè tới, đôi môi mang theo chút mùi hương của bánh quy sữa đè lên.
Sơ Tranh rất tuyệt vọng.
Cô thật sự không muốn làm đồ ăn!
Sơ Tranh cảm thấy mình nên dạy hắn chút.
"Nhẹ chút." Bắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792262/chuong-2169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.