Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gã đàn ông giày vò nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được bánh xe, thở hổn hển thay cho xe của Sơ Tranh, cũng dọn dẹp sạch sẽ đồ vật trên đường.
Trên mặt mang nụ cười nịnh bợ, cúi đầu khom lưng đứng trước mặt Sơ Tranh.
Sơ Tranh bảo Triệu Anh Tuấn thử xem có thể chạy được không, xe khởi động không có vấn đề gì.
Sơ Tranh nhìn mấy người kia một chút, không có ý định làm gì, mở cửa xe đi lên.
Xe khởi động, chậm rãi đi qua bên cạnh bọn họ.
Gã đàn ông chậm rãi thở phào, còn tốt...
Trong tầm mắt gã đàn ông, xe bỗng nhiên dừng lại, gương mặt Sơ Tranh lần nữa xuất hiện trong tầm mắt gã đàn ông.
Hai chân gã đàn ông mềm nhũn, xém chút quỳ xuống xin cô.
Gã sai rồi gã sai rồi còn chưa được sao?
"Cởi quần áo." Cô gái trong xe giọng điệu mát lạnh đưa ra một mệnh lệnh.
"Hả?"
Cô nói cái gì đó?
"Cởi quần áo." Sơ Tranh mặt không cảm xúc lặp lại một lần, ngữ điệu không có bất kỳ chập trùng gì.
"..."
Vì sao chứ!!
Gã đàn ông không dám hỏi, vội vàng cởi áo ra, ánh mắt Sơ Tranh rơi trên quần gã.
Gã đàn ông: "!!!"
Kẻ sĩ có thể chết nhưng không thể chịu nhục! Tôi cởi!
Vài phút sau, xe nghênh ngang rời đi, để lại mấy người chỉ còn lại quần cộc đứng trên vỉa hè.
Trước mặt bọn họ còn có vàng thỏi lóng lánh ánh vàng.
"..."
Đây là đám biến thái gì vậy?
-
Sơ Tranh cũng không muốn làm biến thái, nhưng Vương Giả khăng khăng bắt cô làm biến thái, cô có cách nào đâu.
【...】 Vương Giả cảm thấy mình cực kỳ vô tội luôn, rõ ràng là mình cho cô cơ hội làm đại lão, sao lại thành ép cô làm biến thái rồi?
Cái nồi này nó không cõng!
Trên xe, bọn người Chi Khai cũng cảm thấy hành vi của Sơ Tranh quả thực có chút... Khó có thể lý giải được.
Lần đầu gặp gỡ, cô đang trói Zombie, bây giờ còn nuôi một con Zombie làm thú cưng... Được rồi được rồi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng kinh khủng.
-
Bây giờ trong thành phố, người có thể chạy đã sớm chạy, không thể chạy cũng đã sớm biến thành tiểu đồng bọn của Zombie, những người khác thì ráng kéo dài hơi tàn giống như đám Chi Khai.
Trên đường cũng gặp phải một ít người sống sót, nhưng đa phần đều giống đám người chặn đường cướp bóc kia, đều không ai có ý tốt cả.
Còn có mấy tên ác hơn, trực tiếp dẫn Zombie đuổi theo bọn họ, kết quả không đuổi kịp người, mà đã nộp cả mạng mình vào.
Trải qua những việc này, bọn Chi Khai biết, tuyệt đối không thể đắc tội với Sơ Tranh.
Chỉ cần bạn đừng trêu chọc cô ấy, bình thường cô ấy sẽ không phản ứng với bạn, nói không chừng còn tặng bạn mấy cục vàng...
Mặc dù bọn họ cũng không biết thứ đồ chơi này thì làm được gì, nặng chết đi được, còn không thể no bụng.
Rốt cuộc đại lão nhét vàng ở chỗ nào vậy? Cô không cảm thấy nặng sao?
-
Trong mạt thế thứ thiếu nhất chính là thức ăn và nước uống, bây giờ nước đều bị ô nhiễm, căn bản không thể uống, muốn tìm được nước an toàn có thể dùng, đến đằng sau sẽ càng ngày càng khó. Trên đường lớn có một đoàn xe thật dài ngừng lại, không ít người đều đứng ngoài xe, ai cũng mệt mỏi rã rời, khuôn mặt tiều tụy.
"Khát quá."
"Tôi vừa khát vừa đói."
"Nghe nói phía trước có một nhà máy nước, nước bên trong không bị ô nhiễm."
"Có thật không?"
"Tôi nghe người phía trước nói, không biết là thật hay giả."
"Cái này là của tao, mày cướp cái gì! Có biết xấu hổ không, buông tay ra, bảo mày buông ra mày điếc à!!"
"A a!"
Đám người vốn đang nôn nóng, đối mặt với hoàn cảnh như vậy, càng thêm nóng hơn, trong cổ họng giống như đang bốc khói.
Trong tiếng ồn ào, có xe chậm rãi dừng lại ở cuối đoàn xe.
Tất cả mọi người đang xem náo nhiệt, không ai chú ý.
Triệu Anh Tuấn từ tay lái phụ duỗi nửa người ra nhìn quanh, cuối cùng thật sự không thấy rõ lắm, xuống xe đi đến phía trước nhìn.
"Đại lão, đám người sống sót này còn thật nhiều." Chi Khai quay đầu nói chuyện với Sơ Tranh.
Sơ Tranh đang lật một quyển sách « Khoa học phát triển » không biết nhặt được ở chỗ nào, bên cạnh là con thú cưng cô nuôi, đang nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Con ngươi đờ đẫm dại ra, cho người ta một loại cảm giác cực kỳ quỷ dị.
"Cho nên?"
"..." Không có cho nên nha, anh ta chỉ cảm khái một câu, thuận tiện khơi mào câu chuyện, muốn nói chuyện thôi.
Nhưng hiển nhiên đại lão cũng không muốn nói chuyện phiếm với anh ta lắm.
Chi Khai đành phải liếc nhìn ba người ngồi phía sau, sau đó quay đầu nhìn phía trước.
Tiểu Ngư ngồi sát bên bạn trai mình nói chuyện, Tiểu Cung đang chơi một cái ná cao su, mấy người nhìn có vẻ như cũng không sợ lắm.
Một lúc sau Triệu Anh Tuấn mới trở về: "Phía trước có một nhà máy nước, họ đậu ở chỗ này trước. Không biết khi nào thì đi nữa."
Bọn họ một đường đi đến đây, gần đây chỉ có con đường này, nếu quay về thì phải chạy rất lâu, mà nếu muốn đi qua, thì phải nói người phía trước di chuyển đi.
"Nếu không thì chúng ta cũng chờ một lúc đi? Chúng ta cũng thiếu nước mà." A Dật nói: "Hơn nữa đã ngồi lâu như vậy, Tiểu Ngư muốn hoạt động một chút."
Từ sớm ngồi đến đêm, thân thể cũng sắp không chịu được, cần hoạt động. Sơ Tranh không có phản ứng gì, bình thường cô không phản đối thì chính là đồng ý.
Mấy người lần lượt xuống xe, sau khi Sơ Tranh cho bọn họ xuống hết, lại trở lại trên xe, tiếp tục ngồi đọc sách.
"He he!!"
Hiển nhiên bé thú cưng có chút không vui, đầu hắn quay tới quay lui, giống như ngửi thấy mùi gì đó, muốn nếm thử.
"Yên tĩnh chút." Sơ Tranh cảnh cáo hắn: "Không thì lát nữa bị người ta đập rơi đầu cũng đừng trách tôi."
"He he!!"
"..." Nghe không hiểu.
Được rồi, giả bộ như không nghe thấy đi.
Bắc Trì ở bên kia "he he" nửa ngày, sau khi không "he he" được gì, bắt đầu dùng móng tay cào chỗ ngồi, âm thanh kia khá là chói tai.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh thật sự không tìm được thứ gì chặn lỗ tai, đành phải quyết định giải quyết từ đầu nguồn.
"Anh muốn làm gì?"
"He he!!"
Bắc Trì rống đến phách lối, nhưng miệng bị nhét vải, nên âm thanh không khỏi hơi ngột ngạt mơ hồ.
Sơ Tranh gấp sách lại: "Cắt móng tay!"
Bắc Trì: "???"
Sơ Tranh rút một tay của hắn ra, ấn lấy cắt móng tay. Có thể là nguyên nhân virus, dẫn đến móng tay hắn dài ra cực nhanh.
Sơ Tranh răng rắc răng rắc hạ kéo, rất nhanh đã cắt gọn những móng tai dài nhọn kia.
Sơ Tranh cắt móng của hai cánh tay xong, lại cột chắc hắn.
"He he!!"
"Đói?" Sơ Tranh suy đoán lung tung, lại chia ra chút ánh mắt liếc nhìn hắn vài lần: "Lâu như vậy anh không ăn gì, cũng không thấy anh bị làm sao, anh đói cái gì?"
Zombie có tính công kích mạnh, nhưng thật ra bọn nó ăn rất ít, chỉ như dã thú, xé nát con mồi, rồi lại xé nát... Có thể là cảm thấy thú vị.
Nhưng ăn rất ít không có nghĩa là không ăn.
Về phần rốt cuộc Zombie có thể bị chết đói hay không... Sơ Tranh cảm thấy có thể thí nghiệm một chút.
Sơ Tranh đặt ánh mắt tà ác lên người Bắc Trì.
Dù sao... Hắn lại không biết!
【 Tiểu tỷ tỷ, ta khuyên cô làm người. 】 Vương Giả thật sự không nhịn được.
"..." Ta nghĩ nghĩ cũng phạm pháp?
【...】
Ai biết cô có phát rồ mà làm thật không!
Sơ Tranh lung lay tay trước mặt Bắc Trì: "Có muốn ăn không?"
"He he!!"
Sơ Tranh cảm thấy khi Bắc Trì trông thấy cánh tay cô, con ngươi đờ đẫn dại ra kia sáng lên một chút, rõ ràng là muốn cắn.
Sơ Tranh tát một cái lên đầu hắn, dữ dằn nói: "Anh dám cắn thử xem!"
"..."
Bé thú cưng biểu thị rất ủy khuất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.