Chương trước
Chương sau
Sơ Tranh đưa hắn vào một căn phòng trong cao ốc trói lại.
Sơ Tranh lật tìm trong không gian một thứ có thể chiếu sáng, xung quanh dần dần sáng lên.
"He he..."
Sơ Tranh chống vào bàn, ngồi lên trên mặt bàn, một chân giẫm ở bên cạnh, khuỷu tay chống lên đầu gối, lấy một tư thế đẹp trai nhìn... Zombie trước mặt.
Đây là thẻ người tốt của cô?
Thật lòng sao?
Hiển nhiên đây là thật lòng, đây chính là thẻ người tốt của cô.
Sơ Tranh thở ra một hơi
Động vật cũng đã từng nuôi, Zombie tính là gì?
Ta có thể!
Sơ Tranh âm thầm nắm tay động viên mình một chút.
"He he!"
"Câm miệng!"
"He he!!"
"..."
Zombie trước mặt ánh mắt đờ đẫn, hình dáng ngũ quan cũng không tệ, chỉ là hơi bẩn...
Đây là thẻ người tốt của ta?
Sơ Tranh có chút hoài nghi cuộc đời.
Đương nhiên hình tượng này, so với những Zombie bên ngoài động một chút lại thiếu tay thiếu chân không biết tốt hơn bao nhiêu lần.
Sơ Tranh giơ tay cởi quần áo hắn ra, chất lượng không tệ, nhưng cũng không nhìn thấy nhãn hiệu gì, có lẽ là định chế.
Có thể mặc đồ định chế, nói rõ trước khi chuyện này xảy ra, gia cảnh của hắn không tệ.
Sơ Tranh tới gần, Bắc Trì ngửi được mùi vị, phản ứng càng thêm kịch liệt.
Người có đẹp hơn nữa, làm ra vẻ mặt dữ tợn thì cũng có chút hủy hình tượng.
Đặc biệt là hắn còn bẩn...
Sơ Tranh có chút ghét bỏ lấy đồ chặn miệng hắn lại: "Xem anh rống kiểu gì."
Bắc Trì dùng ánh mắt đờ đẫn trừng Sơ Tranh, trong cổ họng vẫn phát ra tiếng rống như có như không.
"Rống nữa đi!"
Bắc Trì: "..."
【...】 Tiểu tỷ tỷ, cô thấy thú vị lắm sao? Ỷ vào bây giờ thẻ người tốt không biết gì cả mà cô cứ làm loạn như thế à?!
"Khụ."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc, bắt đầu quan sát ống tuýp xuyên qua thân thể hắn, bắt đầu sầu muộn, cái này sao mà lấy ra được? Trực tiếp rút? Sẽ chết đó?
Đây là bị virus lây nhiễm, cũng không phải biến dị gì đó, tùy tiện chế kiểu gì cũng được.
Sơ Tranh nắm chặt ống tuýp mấy lần, đều không dám rút.
Cuối cùng Sơ Tranh quyết định mang về trước, xem xem tổ hợp không muốn sống có ai biết chữa bệnh không, rồi chữa chữa cho hắn trước.
Dù sao hắn nhảy nhót tưng bừng lâu như vậy cũng không thấy chết, trong thời gian ngắn chắc hẳn cũng không chết được.
"Nhịn một chút trước đi." Sơ Tranh vỗ vỗ bả vai Bắc Trì như hai anh em.
Bắc Trì đột nhiên quay đầu, làm ra một biểu cảm hung ác.
Đáng tiếc lúc này bị trói, vẻ mặt có hung ác thế nào, lúc này nhìn cũng thấy hơi buồn cười.
-
Sơ Tranh mang một con Zombie về, làm cho bọn người Chi Khai bị dọa phát sợ, ôm nhau co lại trong góc, hoảng sợ nhìn con Zombie bị Sơ Tranh trói lại.
"Đại... Đại lão? Cô làm gì vậy? Hắn là Zombie đó!" A Dật sụp đổ ôm bạn gái mình. Vì sao đại lão lại nghĩ quẩn như vậy, đưa một con Zombie thế kia về chứ?
Trước đó hành vi cô trói con Zombie kia đã rất kỳ quái...
"Ừ." Sơ Tranh cột chắc Bắc Trì, giọng điệu bình thản hỏi: "Trong mấy người ai biết chữa bệnh?"
Mấy người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, không lên tiếng.
Sơ Tranh hỏi lại một lần: "Ai biết?"
Tiểu Cung run rẩy duỗi ngón tay ra, chỉ về phía Triệu Anh Tuấn.
Triệu Anh Tuấn trừng Tiểu Cung một cái, cứng ngắc kéo khóe miệng xuống: "Bác sỹ thú y tính không?"
Sơ Tranh: "..."
Được thôi.
Đã lúc này rồi, cũng đừng yêu cầu cao như vậy nữa, bác sỹ thú y cũng là bác sĩ.
"Giúp hắn lấy cái này ra, đừng để chết." Sơ Tranh chỉ vào ống tuýp trên người Bắc Trì: "Có làm được không?"
Triệu Anh Tuấn: "..."
Cô bảo tôi rút ra thì được, nhưng có chết hay không... Anh ta thật sự không biết mà.
Mèo mèo chó chó anh ta cứu chữa không ít, nhưng người thì chưa từng khám cho ai cả.
Bây giờ đây còn là Zombie!
Hơn nữa trong tay cũng không có dụng cụ gì có thể dùng mà?
Một tiếng sau.
Sơ Tranh kiếm ra dụng cụ y tế cho Triệu Anh Tuấn, chỉ thiếu chuyển cả bàn phẫu thuật tới nữa thôi.
Triệu Anh Tuấn: "..."
"Lên đi." Chi Khai động viên Triệu Anh Tuấn.
Tiểu Ngư và A Dật đứng xa xa, chỉ có thể dùng ánh mắt cổ vũ, bọn họ không giúp được gì, chỉ có thể dựa vào chính anh ta.
Tiểu Cung ngược lại không sợ hãi như vậy.
Đây đại khái chính là đứa bé không suy nghĩ nhiều, chỉ nhìn bề ngoài thôi.
Tục xưng là... Ngu.
-
Thân thể Zombie cũng sẽ không chảy nhiều máu, Triệu Anh Tuấn run rẩy, cuối cùng vẫn ổn định, lấy được ống tuýp ra ngoài mà không cạo chết."Hắn là... Zombie, những thứ thuốc này có tác dụng với hắn không?" Triệu Anh Tuấn cầm thuốc, không biết có nên bôi thuốc hay không.
Cuối cùng Sơ Tranh vung tay lên: "Bôi!"
Dù sao cũng đã thế này, còn có thể khó hơn bây giờ được à?
Sơ Tranh bảo bôi thuốc, Triệu Anh Tuấn cũng chỉ có thể làm theo.
Làm xong những việc này, trời đã sắp sáng.
Triệu Anh Tuấn tập trung tinh lực mấy tiếng, xong việc trực tiếp sang bên cạnh ngủ bù.
Tiểu Ngư chuẩn bị một chút đồ ăn, bưng qua cho Triệu Anh Tuấn trước, bảo anh ta ăn xong rồi ngủ tiếp.
"Đại lão, cô đang muốn làm gì vậy?" Chi Khai đánh bạo, cùng Sơ Tranh ngồi nhìn Bắc Trì đã được băng bó kỹ vết thương, vẫn còn bị trói, đang quay đầu nhìn xung quanh.
Sơ Tranh khoanh một tay trước ngực, một tay khác chống cằm, như có điều suy nghĩ nhìn Bắc Trì.
Nghe thấy câu hỏi của Chi Khai, hờ hững phun ra hai chữ: "Cứu hắn."
"Cứu... Cứu hắn?" Chi Khai chỉ thiếu bày mấy dấu hỏi ra trước mặt Sơ Tranh thôi: "Đại lão, tôi chưa từng nghe bao giờ đâu? Cô muốn cứu hắn? Hắn... Hắn là một Zombie mà!"
Mặc dù Zombie này nhìn qua không đáng sợ buồn nôn như những con bên ngoài, nhưng hắn cũng là Zombie mà!
Ăn thịt người!
Bị hắn cắn một cái, đời này đều xong đó!
"Các anh sợ thì có thể đi." Sơ Tranh lấy ra mấy thỏi vàng ra nhét cho anh ta, chỉ tay ra cửa: "Cửa ở đó, không tiễn."
Chi Khai: "..."
Không phải, cô cứ một lời không hợp là cho vàng để làm gì?
Vàng có ích gì chứ?
Bây giờ thứ quan trọng nhất chính là thức ăn nước uống đấy được không?
Đáy lòng Chi Khai có gào thét thế nào, thì ngoài miệng cũng không dám nói, cất vàng thỏi đi tìm bọn người A Dật.
"Chúng ta có đi không?"
"Đó chính là Zombie..." Tiểu Ngư ôm cánh tay, có chút sợ hãi.
A Dật vội vàng an ủi bạn gái mình: "Ở cùng Zombie, tôi có bóng ma tâm lý, nếu không thì chúng ta đi trước đi?"
Tiểu Cung yếu ớt nói ra suy nghĩ của mình: "Nhưng chị ấy rất lợi hại, mặc dù không biết chị ấy bắt Zombie làm gì, nhưng em cảm thấy... Đi theo chị ấy vẫn tương đối an toàn?"
A Dật và Tiểu Ngư đều muốn đi.
Tiểu Cung không muốn lắm, cậu nhóc cảm thấy Sơ Tranh lợi hại, đi theo cô sẽ có cơ hội sống sót lớn hơn.
Ý kiến của mọi người không đồng nhất, quyết định chờ Triệu Anh Tuấn tỉnh lại rồi nói.
Cho nên chờ Triệu Anh Tuấn nghỉ ngơi tốt, mở mắt ra thì đã trông thấy mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Triệu Anh Tuấn giật mình: "Mọi người làm trò gì đấy!!"
Chi Khai bảo Triệu Anh Tuấn nói ra suy nghĩ của mình.
Triệu Anh Tuấn chần chờ, cuối cùng vậy mà lại có suy nghĩ giống như Tiểu Cung.
Hai phiếu đấu hai phiếu, một phiếu mấu chốt cuối cùng rơi vào tay Chi Khai.
Chi Khai: "..."
Chi Khai cân nhắc trái phải, cuối cùng vẫn cảm thấy đi theo Sơ Tranh tương đối an toàn.
Dù sao trước đó một mình vị này có thể đối đầu với nhiều người như vậy mà vẫn có thể an toàn thoát thân.
Zombie kia không phải nói trói là trói đấy sao?
Mới vừa rồi còn một mình đi đến bệnh viện lấy nhiều công cụ như thế về, bệnh viện kia bao nhiêu Zombie chứ? Đây là chuyện mà người thường có thể làm được sao?
Mặc dù A Dật và Tiểu Ngư sợ hãi, nhưng tất cả mọi người không đi, bọn họ cũng không dám đi.
Tăng thêm Chi Khai nói rất có lý, cho nên cuối cùng mấy người vẫn quyết định ở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.