Đại đảo chủ và Diệp Tú Tú bị giam chung một chỗ, Đại đảo chủ chật vật ôm con gái của mình, râu ria xồm xoàm, dưới mắt một mảnh xanh xám.
Nghe thấy tiếng bước chân, đại đảo chủ chậm chạp ngẩng đầu nhìn lên.
Trong mắt dần dần có bóng người, đợi thấy rõ là ai, Đại đảo chủ cảm xúc kích động: "Ngươi... Tới làm gì!"
"Xem ngươi." Sơ Tranh đứng ở bên ngoài: "Kỳ hạn nửa tháng sắp tới."
Đáy lòng Đại đảo chủ hơi lộp bộp, ngón tay run rẩy: "Có ý gì?"
Sơ Tranh hất cằm về phía Diệp Tú Tú trong lòng ông ta: "Diệp Tú Tú còn tốt chứ?"
"Bây giờ ngươi đã bắt chúng ta lại, ngươi còn muốn làm gì nữa!"
Sơ Tranh nói nghiêm túc: "Diệp Tú Tú không đi, sao Thần Biển có thể nguôi giận chứ?"
"Chuyện kia rõ ràng là chính ngươi làm ra!" Đại đảo chủ gào thét một tiếng: "Ngươi đã có được cả hòn đảo này, vì sao ngươi không chịu buông tha cho Tú Tú?"
Sơ Tranh hỏi một vấn đề không liên quan: "Là ta tự nguyện làm dược nhân?"
Chó điên lấy máu của ta, việc này tuyệt đối không thể nhịn!
Đại đảo chủ: "..."
Sơ Tranh nói tiếp: "Yên tâm, ta sẽ thả các ngươi đi."
Đại đảo chủ khiếp sợ.
Thả bọn họ đi? Cô sẽ tốt bụng như vậy?
Sơ Tranh lấy từ trong tay áo ra một bình sứ, đặt ở bên ngoài cửa nhà lao.
"Đây là gì?"
"Thứ các ngươi cho ta uống mỗi ngày, không biết sao?" Cô tìm ở chỗ ở của Tam đảo chủ rất lâu mới tìm ra được đấy.
Cũng không biết Diệp Tú Tú có bệnh gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792221/chuong-2128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.