"Ta có chuyện muốn biết."
"... Chuyện gì?" Cuối cùng cũng đã lộ ra bộ mặt thật sao?!
Sơ Tranh trầm ngâm vài giây: "Vì sao ngươi lại cảm thấy bọn họ sẽ không tin tưởng ngươi?"
Câu uy hiếp kia của cô cũng chỉ là thuận miệng nói, căn bản không nghĩ thật sự uy hiếp được người.
Kết quả...
Dường như cậu ta vô cùng tự giác cảm thấy đám hải tặc trên thuyền sẽ không tin tưởng lời giải thích của cậu ta, nhất định sẽ cho rằng là cậu ta cho cô lên thuyền.
Đây là nhận biết gì?
Mịch Vân: "..."
Còn không phải bởi vì cậu ta làm quá nhiều chuyện, độ tín nhiệm quá thấp sao.
Nhưng việc này Mịch Vân sao có thể nói ra, cậu ta duỗi cổ ra: "Được, ngươi muốn chém giết muốn róc thịt thì cứ làm đi! Hai mươi năm sau ta lại là một trang hảo hán!"
Nói thì nói như vậy, nhưng sợ hãi trong nội tâm cũng chỉ có Mịch Vân tự biết.
Cậu ta mới không muốn chết đâu!
"Ta không giết ngươi."
"..."
"Không phải ngươi coi trọng thân thể ta chứ!" Mịch Vân mặt hoảng sợ: "Ta cho ngươi biết, ta tình nguyện chết, cũng sẽ không để ngươi làm bẩn thân thể ta đâu!"
Sơ Tranh: "..."
Bệnh tâm thần à!
"Nói cho ta nghe một chút về tình huống trên đảo, nói xong rồi, chỗ bạc này đều là của ngươi, không chỉ như thế, ta còn thả ngươi đi."
Mịch Vân ngờ vực: "Có chuyện tốt như vậy sao?"
"Ngươi có nói không?"
"Không nói sẽ thế nào?"
Sơ Tranh giơ tay chỉ vào mặt biển: "Chôn ở biển lớn xem ra không tệ, ngươi cảm thấy thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792205/chuong-2112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.