Chương trước
Chương sau
Cuối cùng đám người này lựa chọn muốn tiền.
Nhưng cái tên khai ra cũng không nổi danh chút nào, Sơ Tranh cũng không biết là ai.
Sơ Tranh lấy một cái bình sứ ra, để dưới đất: "Uống cái này, cầm ngân phiếu là có thể đi."
"Cái này... Là gì?"
"Độc dược." Sơ Tranh nói rất đương nhiên: "Các ngươi sẽ không cảm thấy ta sẽ thả các ngươi đi như vậy chứ?"
"..."
"Yên tâm, không chết được." Sơ Tranh lại cho bọn họ chút thuốc trợ tim: "Chỉ cần các ngươi ra ngoài đừng nói lung tung, thì sẽ không sao cả."
Mấy người do do dự dự.
Xoẹt ——
Trường kiếm ra khỏi vỏ, gác trên cổ một người trong đó, thân thể người kia trùn xuống, lại ngồi sập xuống đất.
Cô gái cầm kiếm lạnh lùng nói: "Không uống sẽ chết."
Mấy người đồng thời cảm nhận được một cỗ khí thế hung ác, đặc biệt là người bị kiếm chĩa vào, cảm nhận được càng thêm rõ ràng.
"Uống... Uống!!"
Mấy người lần lượt uống xong thứ gọi là "độc dược", hương vị... Rất một lời khó nói hết, nhưng ngẫm lại độc dược chắc sẽ không dễ uống lắm, chỉ có thể tiếp nhận cái mùi vị này.
Vì để cho mấy người tin phục, Sơ Tranh còn dùng ngân tuyến biểu diễn cho bọn họ xem một phen ngay tại chỗ, xác định mấy người đều bị dọa sợ, định thả người ra.
"Yến tiểu thư, thế này không ổn..."
Sư Dịch ngăn Sơ Tranh lại.
Đám người: "..." Ổn ổn!!
"Yên tâm, bọn họ sẽ không nói lung tung."
Mấy người gật đầu như giã tỏi, mạng đang nằm trong tay người khác, nào dám nói lung tung.
Cuối cùng mấy người thoát khỏi ma trảo, cực nhanh biến mất.
Bên trong mật thất ít đi mấy người, lập tức trống trải hơn không ít.
Sư Dịch nhìn Sơ Tranh, không nói gì, bầu không khí có chút kỳ quái, Nghênh Hương có thần kinh thô thế nào, lúc này cũng cảm giác được không đúng.
"Nô... Nô tì đi ra ngoài trước xem sao." Nghênh Hương mượn cớ chuồn.
Trường kiếm trong tay Sơ Tranh kéo ra một kiếm hoa trong không khí, sau đó đưa cho Sư Dịch.
Khi Sơ Tranh rút kiếm, tốc độ rất nhanh, lúc Sư Dịch phát hiện, cô đã gác kiếm trên cổ người khác.
Sư Dịch hít sâu một hơi, giơ tay nắm chặt kiếm, nhưng Sơ Tranh cũng không buông tay.
"Yến tiểu thư?" Sư Dịch kêu một tiếng.
Ngón tay Sơ Tranh buông lỏng ra, Sư Dịch chỉ cảm thấy trong lòng bàn tay đột nhiên hơi ngứa, giống như bị người ta cào một cái.
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì lui lại, đi ra ngoài mật thất.
"Những thứ này làm sao đây?" Trên mặt đất vẫn bòn bộ long bào kia.
Sơ Tranh quay đầu nhìn một chút, rất tùy ý nói: "Ném chỗ ấy đi."
Sư Dịch: "??" Ngươi chắc chắn?
Hiển nhiên Sơ Tranh rất chắc chắn, cô đã đi ra.
-
Người đến Yến phủ lục soát còn tốn thời gian hơn so với những người khác, người dẫn đầu mấy lần nói muốn đi, phó tướng bên cạnh lại nhiều lần nói từ từ, vẫn có người chưa trở về.
Nhưng mà đợi đến cuối cùng, cũng không có dị thường gì phát sinh.
"Nếu như chư vị đã lục soát xong, vậy thì không chậm trễ các ngươi tiếp tục điều tra nữa." Yến Khâm làm dấu tay xin mời.
"Thượng Thư Lệnh dừng bước." Tướng lĩnh dẫn đầu ra lệnh cho người rời đi, phủ đệ to như vậy rất nhanh trở nên trống trải.
Yến Khâm chắp tay áo đứng đó một lúc lâu, cho người đóng cửa lại, dạo bước đi vào bên trong.
-
Cái tên được khai ra Sơ Tranh không biết, Yến Khâm lại biết, là người bên phe Thừa tướng.
Có lẽ là vì Thừa tướng xảy ra chuyện, bọn họ sợ Yến Khâm thừa cơ trực tiếp tận diệt bọn họ, nên lúc này mới ra hạ sách này.
Cho dù cuối cùng Yến Khâm thoát thân, thì cũng có thể kiềm chế y một thời gian, tranh thủ thời gian cho bọn họ.
Yến Khâm xác thực không nghĩ tới bọn họ lại có lá gan lớn như vậy.
Ngày hôm nay nếu như không phải bị Sơ Tranh trông thấy, nói không chừng thật sự sẽ dẫn tới một số chuyện.
Yến Khâm nhìn về phía Sơ Tranh: "Hôm nay muội giúp ca ca một đại ân, muốn gì?"
Sơ Tranh giơ tay chỉ một cái.
Sư Dịch cách khá xa, không biết hai người này đang nói gì, chỉ nhìn thấy Sơ Tranh đột nhiên chỉ vào mình.
"Không được, đổi cái khác." Sư Dịch không phải người hầu của y, y không cách nào đưa người cho cô được.
"..."
Ta chỉ thiếu hắn mà!
Sơ Tranh thu tay lại: "Không có gì mong muốn nữa."
Yến Khâm nhìn Sơ Tranh rời đi, thở dài một hơi.
"Yến đại nhân."
"Sư Dịch, ngươi cảm thấy Tiểu Sơ thế nào?"
Sư Dịch không biết dụng ý của Yến Khâm, đúng quy đúng củ nói: "Yến tiểu thư rất tốt."
"Thật sao?"
"Vâng."
Yến Khâm: "Sau khi ngươi báo thù xong thì muốn làm gì?"
Sư Dịch: "Không biết." Hắn chưa nghĩ tới chuyện xa như vậy.
Dường như Yến Khâm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, vỗ vỗ bả vai Sư Dịch, mang người đi xử lý chuyện tiếp theo.
-
Sơ Tranh thừa dịp nửa đêm, ra ngoài giải quyết xong mấy người kia, miễn cho bọn họ lại phản bội.
Hoàng đế bên kia lật qua lật lại tìm Thừa tướng.
Cuối cùng thật sự không tìm thấy người, lại yên tĩnh xuống.
Toàn bộ thành đều bao phủ một cảm giác bình tĩnh kiềm chế đến cực hạn, giống như đêm trước khi mưa bão đến. Thừa tướng mất tích quá lâu, lại có quá nhiều chuyện phải làm, Hoàng đế không thể để cho cái ghế Thừa tướng trống lâu như vậy.
Rất nhanh liền đề bạt một người lên, tạm thời thay thế vị trí Thừa tướng.
Nhưng Thừa tướng này còn chưa ngồi được hai ngày, thì người lại biến mất.
"..."
Giống như Thừa tướng, biến mất một cách không hiểu thấu, không ai biết biến mất lúc nào, ngay cả bóng quỷ cũng không phát hiện.
Chuyện này dọa sợ không ít người.
Dồn dập suy đoán có phải là có ma quỷ gì không.
Chuyện này quá quỷ dị, cách nói này được không ít người tán thành, làm cho lòng người bàng hoàng, sợ kế tiếp người biến mất một cách khó hiểu sẽ là mình.
Hoàng đế vì trấn an lòng người, còn cố ý tìm đạo sĩ đến làm phép.
Người ở chỗ Yến Khâm, tìm đạo sĩ tất nhiên không có tác dụng gì.
Là người thì đều nhìn ra được, chuyện này cuối cùng người đắc ý chính là Yến Khâm.
Nhưng mọi người không có chứng cứ.
Trong nhà Yến Khâm đã lục soát kỹ càng mọi ngóc ngách rồi, nhưng vẫn không hề phát hiện ra thứ gì.
Mắt thấy thế lực của Yến Khâm càng lúc càng lớn, đám người vẫn không có cách gì
Không thể đứng ở mặt đối lập, chỉ có thể lựa chọn thông đồng làm bậy.
Mỗi ngày lên triều Hoàng đế đều như ngồi bàn chông, trông thấy Yến Khâm chính là hai mắt choáng váng, muốn cho người kéo y ra ngoài chém.
Nhưng mà trong khoảng thời gian ngắn, Yến Khâm đã thừa cơ đổi hết những người có thể đổi, không thể đổi thì cũng không có năng lực gì để chống cự với y.
Bây giờ trên triều đình, còn ai có thể ngăn cản Yến Khâm?
Nếu Yến Khâm thật sự cầm vũ khí nổi dậy, thay thế đế vị, ai là đối thủ của y?
Triều thần và Hoàng đế đều không thể không cúi đầu chịu thua.
Nhưng làm cho mọi người mở rộng tầm mắt chính là, sau khi vị Thượng Thư Lệnh này nắm giữ đại quyền, chuyện đầu tiên làm lại là công bố chứng cứ phạm tội của Thừa tướng.
Đám người: "???"
Ngươi không rèn sắt khi còn nóng, sao lại bắt đầu điều tra Thừa tướng rồi?!
-
Bên ngoài huyên náo thế nào, Sơ Tranh cũng không quan tâm, chuyện cô đang suy nghĩ là làm sao để lấy được thẻ người tốt tới tay.
Đây mới là chuyện quan trọng nhất.
Đánh ngất xỉu? Hạ dược?
Ai.
Thật là khó mà.
Sơ Tranh hữu khí vô lực nằm sấp ở trên bàn, nhìn mâm đựng trái cây xuất thần.
Không được!
Không thể ngồi chờ chết!
Sơ Tranh vỗ bàn một cái đứng dậy, dọa Nghênh Hương ở một bên khác nhảy dựng lêni.
"Tiểu thư... Sao thế?"
"Sư Dịch ở đâu?"
"Sư Dịch công tử hình như không ở trong phủ, mấy ngày rồi nô tì không thấy hắn..." Mấy ngày nay đi tặng đồ, trong phòng đều không có ai, cũng không có ai nhìn thấy hắn.
Chắc là đi làm việc cho đại nhân rồi.
Sơ Tranh: "..."
Bong bóng vừa thổi còn chưa kịp bay lên, thì đã bị người ta đâm bể.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.