Thương Khí ở nhà mười mấy ngày, sau đó cần phải tiếp tục công việc, không thể ở nhà nữa.
Sơ Tranh còn ước gì hắn đi nhanh lên, ngày nào cũng ở nhà trông chừng cô, làm việc cũng không tiện.
Thương Khí: "..."
Có câu nói nói thế nào ấy nhỉ?
Chỉ có khi cho ăn, mèo chủ tử mới có thể để ý đến bạn.
Nhưng hắn bây giờ dù có đồ ăn, nhóc con cũng không nhất định sẽ để ý đến hắn.
Ai.
Làm con sen thật là khó.
Sau khi Thương Khí rời đi, Sơ Tranh bảo Đỗ Bái bên kia nắm chặt thời gian, tranh thủ để Thương gia sớm ngày phá sản.
Thương gia nhà lớn nghiệp lớn, làm sao có thể dễ dàng phá sản như thế.
Mắt xích tài chính của Thương gia xảy ra vấn đề, vì bổ sung vào mắt xích tài chính này, Thương Vu Thành bán đi không ít thứ.
Cho dù đã nỗ lực xoay chuyển tình thế, nhưng đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể làm cho công ty thoát khỏi khốn cảnh.
Hôm nay Sơ Tranh đột nhiên nhận được tin nhắn của Đỗ Bái.
[ Đỗ Bái: Thương Khí bị thương. ]
[ Nguyệt Bán:? ]
[ Đỗ Bái: Cụ thể còn chưa rõ ràng lắm, tôi đang chạy tới. ]
Đỗ Bái lên máy bay, không cách nào liên hệ với Sơ Tranh.
Sơ Tranh gửi tin nhắn cho Thương Khí, bên kia không trả lời, Sơ Tranh không đợi được, sau khi xác định vị trí của Thương Khí, trực tiếp chạy đến bên kia.
-
Bệnh viện người đến người đi, một con mèo như Sơ Tranh đi trong bệnh viện, gây nên một số người chú ý, thậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792082/chuong-1989.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.