Chương trước
Chương sau
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
—— Đây là thuốc gì?
Trên bình thuốc không có bất kỳ nhãn hiệu gì.
"Không có gì..." Thương Khí muốn lấy bình thuốc về.
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ ấn lấy bình thuốc, giấu xuống dưới người cô, Thương Khí không thể lấy được.
"..."
—— Tốt nhất anh nên nói cho em biết, đây là thuốc gì.
Thương Khí thở ra một hơi, ôm Sơ Tranh lên, kết quả cũng không trông thấy bình thuốc.
"???"
Rõ ràng đã trông thấy cô giấu đi, sao lại không thấy?
Sơ Tranh mắt lạnh nhìn Thương Khí, thật sự cho rằng ta dễ đối phó như vậy chắc!
Ngây thơ!
"Chỉ là dùng để trấn tĩnh an thần." Thương Khí thấp giọng nói: "Ngoan, trả lại cho tôi."
—— Anh chắc chắn?
Thương Khí châm chước ngôn từ, chậm rãi nói: "Từ nhỏ tôi đã không giống những đứa trẻ khác, không chỉ liên quan đến trong nhà... Có lẽ tôi thật sự giống như bọn họ nói, là một tai tinh lạnh tâm lạnh tình."
—— Tai tinh thì làm sao? Vậy anh cũng là tuyệt nhất!
Thương Khí: "..."
Cũng không được an ủi.
Nhưng đáy lòng Thương Khí thấy kỳ dị vì không cảm giác được tức giận, càng nhiều hơn chính là bất đắc dĩ.
"Lúc đầu thì còn tốt, nhưng theo tuổi tác tăng lên, tôi phát hiện mình thỉnh thoảng sẽ trở nên táo bạo, có lẽ là bởi vì một câu nói, có lẽ là bởi vì một quyển sách, cũng có lẽ chỉ là vì thời tiết không tốt..."
Hắn cũng không biết vì sao lại như thế, nhưng hắn biết, có thể mình đã bị bệnh.
Lúc ban đầu hắn không nói với ai cả, chỉ tự điều tra một chút tư liệu.
Nhưng dần dần hắn ý thức được, nếu như mình không trị liệu, thì có thể sẽ trở nên giống như một quái vật.
Khi tuổi nhỏ thì còn tốt, có thể lợi dụng ngoại lực, để cho mình ổn định lại.
—— Những thứ ở tầng hầm lần trước?
"... Ừ."
Đau đớn có thể khiến cho hắn duy trì thanh tỉnh.
Theo thời gian và tuổi tác tăng lên, tình huống của hắn càng ngày càng nghiêm trọng.
Thuốc này, thời gian trước cơ hồ mỗi ngày hắn đều cần phải uống, một khi ngưng thuốc, thì sẽ lâm vào trong nôn nóng, cuối cùng mất lý trí.
Nhưng khoảng thời gian này, hắn từ một ngày một lần, giảm bớt đến ba ngày một lần, gần đây có thể một tuần uống một lần.
Thương Khí nói xong, giống như thở phào, vươn tay về phía Sơ Tranh: "Có thể trả lại cho tôi không?"
Có mấy lời nói ra quả thật có thể làm cho người ta thoải mái hơn.
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ bưng bình thuốc ra đưa cho hắn, cô không hỏi gì nữa.
Dù sao thiết lập chính là như vậy, hỏi cũng không có tác dụng gì.
—— Về sau em giúp anh.
Chữ trên màn hình điện thoại di động đoan đoan chính chính, rõ ràng chỉ là ký tự lạnh băng, Thương Khí lại cảm nhận được một tia ấm áp.
"Được."
-
Sau khi trở về, Sơ Tranh lấy ghi âm ra nghe một lần.
Muốn hỏi ra đáp án từ miệng người bình thường, đối với Đỗ Bái mà nói là rất dễ dàng.
Phía trước đều là Đỗ Bái và cô gái nói chuyện phiếm, Đỗ Bái cố ý thả giọng điệu thật dịu dàng, sẽ không làm cho người ta cảm thấy anh ta có nguy hiểm.
Sau khi làm nền tốt, Đỗ Bái tiến vào chủ đề chính: "Chuyện tối hôm nay, chúng ta nhớ lại một chút được không?"
Cô gái: "Được."
Đỗ Bái: "Sau khi tan tầm trở về cô đã làm những gì?"
Cô gái: "Cũng giống như bình thường thôi, nấu cơm làm việc nhà, xem một số văn kiện liên quan đến công việc, sau đó đi tắm..."
Đỗ Bái: "Ừ, sau đó thì sao?"
Cô gái: "..."
Cô gái lâm vào trong trầm mặc thời gian dài.
Ước chừng một phút sau, giọng nói của cô gái mới vang lên.
Cô gái: "Sau đó tôi không nhớ rõ... Tỉnh lại đã nhìn thấy các anh..."
Trong trí nhớ của cô gái chỉ có từng ấy chuyện, đằng sau hoàn toàn không nhớ rõ, tự nhiên cũng không biết trong lúc đó mình đã làm những gì.
Đỗ Bái trấn an cô gái hai câu, tiếp tục hỏi một câu hỏi khác.
"Tình huống như vậy, trước kia từng phát sinh chưa?"
Cô gái: "... Hình như từng có."
Đỗ Bái: "Có thể nói cho tôi nghe được không?"
Cô gái: "Trước... Trước đó mấy ngày, lúc tỉnh lại tôi phát hiện mình nằm ở cửa nhà, giày trên chân ướt đẫm. Còn có một lần, tôi tỉnh lại thì phát hiện mình bị thương, có thêm mấy vết cào, giống như là... Mèo cào."
Đỗ Bái: "Cô có thói quen mộng du không?"
Cô gái: "Không, không có! Tôi chưa từng mộng du."
Đỗ Bái: "Vậy khoảng thời gian này cô có gặp phải người nào, hoặc chuyện gì không?"
Cô gái: "Mỗi ngày tôi chỉ đi làm, ngày thường thì ra ngoài đi dạo phố với bạn bè, chưa từng gặp phải chuyện gì đặc biệt."
Đỗ Bái: "Cô nghĩ kỹ thêm chút nữa nào, bất kỳ một chi tiết nhỏ gì cũng được."
Đỗ Bái không ngừng hướng dẫn cô gái nhớ lại, lúc đầu cô gái kiên định nói mình không hề gặp phải chuyện gì hoặc là người nào kỳ quái cả.
"Tôi nghĩ ra rồi... Trước đó có một bệnh nhân, cho tôi một lá bùa."
Dường như cô gái đứng dậy, dép lê giẫm trên sàn nhà đi ra xa, một lát sau lại trở về.
"Chính là cái này, bởi vì bệnh nhân kia rất đẹp trai, cho nên... Vẫn giữ lại, nhưng mà... Hình như chính là sau khi nhận được lá bùa này, tôi trở nên có chút không đúng."
Có thể là cô gái cảm thấy lá bùa kia móc nối với phong tục văn hóa lưu truyền, cùng với những chuyện kỳ quái mà mình trải qua, đột nhiên suy nghĩ ra.
Lá bùa Đỗ Bái cũng lấy được rồi.
Lúc này đang bày ở trước mặt Sơ Tranh.
"Nhìn ra cái gì không?"
Thương Khí tắm rửa xong ra Sơ Tranh vẫn đang nhìn lá bùa kia.
—— Chữ xấu.
"??"
Trên lá bùa có hai chữ, không phải chữ giản thể, có chút phức tạp, còn biến hình, không nhận ra là chữ gì.
Nhưng xác thực viết chẳng ra sao cả.
Cô xem giống như xem cơ mật của thế giới, đoan đoan chính chính nhìn nửa ngày lại nhìn ra kết luận này...
"Hạ Cẩn kia có lai lịch gì?"
—— Không biết.
"Trước đó em... Không phải đi theo hắn sao?"
—— Đó là ngoài ý muốn.
Nguyên chủ nhìn người không rõ nên bị lừa, không liên quan gì đến ta!
Thương Khí ngồi xuống bên cạnh, vừa lau tóc vừa nói: "Sau khi hắn đến đây, đã rất thân cận với những nhân sĩ thượng lưu kia, dường như họ cũng rất tín nhiệm hắn."
Tỉ như Thương Vu Thành.
Hình như Thương Vu Thành còn muốn nhờ gã đến giải quyết mình...
Giải quyết như thế nào?
—— Đừng sợ, có em ở đây, hắn không đả thương được anh.
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ vỗ vỗ mình, bộ dáng nghiêm túc, nhưng hành vi lại có chút ngây thơ buồn cười.
Thương Khí nhịn không được cười khẽ, trong đôi mắt đen nhánh thâm thúy, trong nháy mắt kia giống như có ánh sao sáng rực rơi vào.
Sơ Tranh quả quyết từ bỏ tấm bùa kia, giẫm lên biên giới, vọt về phía Thương Khí, người sau thuần thục vươn tay tiếp được cô.
Sơ Tranh vươn hai cái móng vuốt ra, lấy phương thức như người ôm eo Thương Khí.
Thương Khí bị tư thế này làm cho sửng sốt một chút, một lát sau lại buông lỏng, sờ lưng Sơ Tranh: "Nhóc con này vì sao em lại muốn bảo vệ tôi?"
Sơ Tranh ôm thẻ của mình, không rảnh đánh chữ, cho nên không đáp lại hắn.
"Tôi tai tinh như vậy, người người đều muốn cách xa." Dường như Thương Khí cũng không quan tâm đáp án của Sơ Tranh, từ từ nói: "Em không sợ sao?"
Sợ?
Ta sợ muốn chết cũng vô dụng thôi.
Không phải vẫn bị ép qua chặn mũi tên cho mi à, mi phải cảm ơn ta đi!
Cho nên Sơ Tranh lắc lắc cái đầu nhỏ.
Thương Khí muốn sờ đầu cô, cuối cùng nghĩ đến Sơ Tranh không thích, lại chỉ có thể sờ cổ cô: "Nhưng tôi sợ... Một ngày nào đó sẽ mang đến tai hoạ cho em."
Người bên cạnh hắn từng người từng người một ứng nghiệm.
Vệ sĩ chia làm ba nhóm, là vì mỗi lần tiếp xúc trong thời gian ngắn, sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn.
Đỗ Bái...
Thời gian anh ta tới cũng không nhiều, mỗi lần hắn đều khống chế thời gian gặp mặt, tận lực không ở cùng anh ta quá lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.