Thương Khí ngồi trên bệ cửa sổ, trong con mắt u ám phản chiếu đám mây trôi nổi dưới chân trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Hắn từ trước đến nay luôn cấm dục, cho dù là người đẹp hơn nữa cũng không kích dậy nổi nửa phần cảm giác của hắn.
Nhưng mới rồi...
Tại sao có thể có loại ý nghĩ cầm thú kia.
[ Thương Khí: Tôi cảm thấy bệnh tình của tôi tăng thêm. ]
Thương Khí gửi cho Đỗ Bái một tin nhắn.
[ Đỗ Bái:? ]
[ Đỗ Bái: Gần đây cảm xúc của cậu rất ổn định, sao bệnh tình lại tăng thêm? Chỉ cần cậu có thể luôn duy trì như thế, đừng mất khống chế nữa, thì sẽ không có vấn đề quá lớn. ]
[ Thương Khí:... ]
Đầu ngón tay Thương Khí chọc chọc trên màn hình, cuối cùng lại xóa chữ đi.
[ Đỗ Bái: Tôi qua xem cho cậu một chút. ]
[ Thương Khí: Không cần, tôi không sao. ]
[ Đỗ Bái: Vậy không được, tôi phải phụ trách cho cậu. ]
Đỗ Bái nói xong câu này liền không có động tĩnh, Thương Khí biết chắc anh ta đang đến đây.
Thương Khí thở dài, ngồi trong phòng nửa ngày mới mở cửa ra ngoài.
Sơ Tranh nằm sấp ở trên ghế sofa xem tivi, hất đuôi lên một cái, hài lòng nhàn nhã.
Thương Khí bóp bóp mi tâm, lấy từ trong ngăn kéo ra một cái hộp, đặt ở trước mặt Sơ Tranh: "Mua cho em."
Sơ Tranh: "???"
"Điện thoại." Thương Khí nói.
Thương Khí cũng không mua loại điện thoại màn hình siêu lớn kia, mà là loại màn hình có thể dùng móng tay nhấn, thế này tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792071/chuong-1978.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.