Một người một mèo cơm nước xong xuôi, xác thực đã đến giữa trưa.
Chuyện tối ngày hôm qua, giống như cũng không tạo thành ảnh hưởng gì cho Thương Khí, cơm nước xong xuôi, không biết Thương Khí lấy từ đâu một cái cuốc nhỏ và cái kéo làm vườn, cầm đi vào vườn hoa.
Sơ Tranh nằm trên bậc thang uể oải phơi nắng, Thương Khí ở trong vườn hoa chăm sóc hoa cỏ, hình ảnh nhàn nhã hài lòng.
"Nguyệt Bán." Thương Khí ngẩng đầu gọi cô.
Sơ Tranh lắc lắc cái đuôi, con ngươi xanh thẳm xốc lên, nhìn sang bên kia một chút.
"Tới đây." Thương Khí vẫy tay gọi cô.
Không!
Mi bảo ta tới thì ta phải tới sao?!
Còn Nguyệt Bán! Nguyệt Bán cái đại đầu quỷ nhà mi!
-
Năm phút sau.
Sơ Tranh giẫm bước chân mèo, đi đến bên người Thương Khí.
Thương Khí lấy tay chắp sau lưng ra, một vòng hoa nhỏ rơi trên đầu Sơ Tranh.
Sơ Tranh ngửa đầu nhìn hắn, Thương Khí cúi thấp mắt xuống, giao nhau với tầm mắt cô trong không khí.
Người đàn ông tuấn mỹ tự phụ, mèo con lười biếng ưu nhã, gió nhẹ lướt qua biển hoa, tạo nên tầng tầng gợn sóng.
Tách ——
Nơi xa vang lên một tiếng tách.
Sơ Tranh quay đầu nhìn lại, chỉ nhìn thấy một vệ sĩ nhanh chóng ngồi xổm trong bụi hoa, không thấy rõ là ai.
"Thật xinh đẹp." Tiếng khen ngợi thanh lãnh của Thương Khí kéo lực chú ý của Sơ Tranh về.
Sơ Tranh: "..." Mi nói xinh đẹp thì xinh đẹp đi, dù sao bây giờ ta chỉ là một con mèo công cụ không có linh hồn.
Thương Khí câu được câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792065/chuong-1972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.