Sơ Tranh: "..."
Vừa rồi sao lại không hung hăng cào một cái chứ!
Bàn tay Thương Khí mơn trớn lưng Sơ Tranh, nói khẽ: "Đói bụng không? Tôi nấu cho em ăn."
Thương Khí mang theo Sơ Tranh đi xuống lầu nấu cơm.
Tiểu Tứ còn ở phòng khách, thấy Thương Khí xuống, rất là khẩn trương tiến lên hai bước.
Thương Khí vung tay lên, bảo Tiểu Tứ ra ngoài.
"Tiên sinh..."
Thương Khí mặt mày trầm lãnh: "Ra ngoài."
Tiểu Tứ lập tức cúi thấp đầu rời đi.
Thương Khí đến phòng bếp chuẩn bị nấu cơm, trên hành vi không nhìn ra bất kỳ dị dạng gì, Sơ Tranh túm lấy cái đuôi mình, không tập trung chờ Thương Khí cho ăn.
Sơ Tranh muốn tìm cơ hội nhìn xem rốt cuộc Thương Khí đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau đó Thương Khí vô cùng chú ý, Sơ Tranh căn bản không có cơ hội.
Cái thân thể nhỏ này của cô, càng không thể trực tiếp nhấn người.
Mấy ngày kế tiếp Thương Khí không ra khỏi cửa, mỗi ngày không phải đọc sách thì chính là luyện đàn, chính là ở căn phòng đàn lúc trước Sơ Tranh vào.
Sơ Tranh cũng coi như thăm dò rõ ràng Thương Khí làm gì ——nghệ sĩ dương cầm thiên tài.
Khi Thương Khí luyện đàn, luôn luôn rất chìm đắm trong đó, có đôi khi thậm chí sẽ quên cả thời gian.
Mỗi lần Sơ Tranh đều đói gần chết, mới đi vào lay Thương Khí.
Thương Khí cũng thăm dò rõ ràng tính tình của Sơ Tranh, một người một mèo, từ lúc ban đầu lạ lẫm, cho tới bây giờ dần dần có ăn ý.
Nhưng Thương Khí có chút kỳ quái, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/xuyen-nhanh-nam-than-bung-chay-di/792058/chuong-1965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.